Đêm hôm ấy, Kiều đi ngủ còn Duy thì cứ trằn trọc.
Bạn Duy nhà ta, hay chính là mình, đứa đang ngồi gõ phím dù đã ráng cũng không ngủ được, thiên thời, địa lợi nhưng nhân không hòa lắm.
Thứ nhất là do lạ chỗ nên cứ loay hoay lăn qua lăn lại.
Thứ hai nữa bộ đồ mình đang mặc, bé Kiều nói mua về lâu lâu lấy ra chụp hình thời trang.
Thời trang méo gì cái bộ pajamas này, cơ mà vậy chẳng phải mình đang tiếp xúc với cơ thể của em nó một cách gián tiếp à.
Đấy, nghĩ thế thì có mà nóng người lên chứ ngủ nghê gì.
Thứ ba thì vì không biết giờ này bé Kiều ngủ chưa hay còn thức...chờ mình bò sang.
Nguyên cái nhà to bự có hai đứa, mà trong manga thì thường chuyện “tốt lành” thường diễn ra trong bóng tối.
Có khi bé Kiều đang chờ mình ở bển.
Nhưng bò sang mà lỡ do mình tưởng bở thì muối hết cả mặt.
Tình yêu của chúng mình là trong sáng, nên giữ cho nó như thế, ông nội cánh chim vòng thánh trong mình bảo thế.
Còn thằng quỷ sừng trâu đuôi nhọn cầm đinh ba thì bảo cứ làm liều đi, liều ăn nhiều, mặt trời chưa mọc thì trong với sáng cái củ cải gì.
Thiện ác đáo đầu, quả là bất phân thắng bại.Để mặc hai thằng nhôi nội tâm đánh nhau, rồi mình cũng ngũ lúc nào không hay.
Bỗng giật mình thức dậy, vẫn còn tối thui.
Mình bật dậy không phải vì không quen giấc mà do có tiếng động, phát ra từ trong nhà.
Cửa mình đóng kín nhưng do không phải tường cách âm nên vẫn nghe tiếng lục đục.
Lại nghe như có tiếng người, nhà có hai đứa, bé Kiều không lo ngủ còn làm gì vậy cà? Mình rón rén mở cửa phòng mình ra coi có chuyện gì.
Không dám động mạnh vì lỡ do mình tưởng tượng ra thì lại làm mất giấc ngủ của bé Kiều.
Cảm giác của mình là có người dưới nhà, không phải một mà là hai.
Tầm này nửa đêm vầy thì ai ở dưới đó? Phụ huynh bé Kiều đi lưu diễn rồi còn gì? Giả sử mưa to quá ổng bả không đi được thì phải về nhà lâu rồi chứ mắc gì giờ mới về? Loại bỏ hết mọi giả thuyết thì chỉ còn lại một điều duy nhất: trộm.
Cái số mình gấu thì chưa ăn dộng được gì đã gặp ngay ăn trộm.
Theo giác quan thứ…kệ bà nó thứ mấy đi, nếu ai tập võ đủ lâu sẽ có cái cảm giác đó, cảm ứng được nguy hiểm.
Cũng có thể do mình lo xa nhưng cái cảm ứng nguy hiểm đó kể từ ngày mình tập karate đến giờ chưa sai lần nào.Tình hình có vẻ căng, tiếng lạo xạo dưới nhà, có vẻ địch vẫn chưa bò lên đây.
Mình nhanh chóng bò qua phòng bé Kiều, cửa phòng không khóa.
Mình vào rồi…khống chế bé Kiều trước.
Mình bịt miệng và giữ người bé Kiều lại.
Nhỏ cũng ú ớ được một vài tiếng- Im lặng nào, anh đây! – mình thì thầm.- Ư…- Bình tĩnh đừng động đậy nhiều, hình như có trộm, trên này có gì dùng được không?- Vũ khí? – nhỏ thì thầm lại- Ừ!- Bên phòng của anh có mấy thứ sử dụng được đó.Nhẹ nhàng rón rén hai đứa bò lại qua phòng mình.
Bé Kiều lấy trong góc ra hai cây kiếm gỗ, nhỏ cầm một cây còn mình cầm một cây.
Đúng lúc đó thì có tiếng bước chân tiến lên cầu thang.
Tiếng bước chân rất nhỏ và nhẹ nhàng.
Nhưng chỉ cần dựa vào động lực của từng bước chân thì có thể cảm thấy đây không phải là phụ huynh bé Kiều vì áp lực rất lớn.
Cảm giác nguy ngập này thì đích thị là trộm đột nhập rồi.- Có vẻ như có hai người.- Ừ, anh cũng cảm thấy vậy.- Anh đứng vào góc cửa bên đó, nếu em có gì thì hãy lao ra nhé.- Em tính làm gì?- Đến lúc đó thì anh biết.
Từ giờ cho đến đó cứ để họ nghĩ trong nhà chỉ có mình em là được.- Ok!Cửa phòng mở toang, bé Kiều thì đứng đối diện với hướng cửa, trong khi mình đứng đằng sau cánh cửa, sẵn sàng cho một cuộc tập kích bất ngờ.
Mình không giỏi sử dụng vũ khí lắm nhưng trong trường hợp này thì có gì xài đó thôi, nếu bé Kiều làm mồi nhử thì ít nhất mình cũng thịt được một mục tiêu, còn lại một chọi một thì phải xem số phận thế nào.Hai đứa nín thở trong bóng tối, mắt từ từ quen dần, bé Kiều nhìn cũng căng thẳng tột độ như mình.
Có lẽ vì vậy mà nhỏ quên luôn là bản thân sợ bóng tối.Rồi từ từ hai bóng người xuất hiện.
Vì đèn ngủ phòng bé Kiều vẫn chưa tắt nên chút ánh sáng mờ ảo từ bên đó rọi qua giúp mình xác định là kẻ địch có vẻ không to con lắm, chừng cao hơn mình chút.
Một trong hai người quay qua hướng phòng mình.
Kẻ đó bước vào một cách chậm rãi và cẩn trọng.
Theo bóng in trên sàn thì tên trộm có vẻ đang quay qua nhìn cái giường lúc này chẳng có ai trên đó.
Không biết là gã ăn trộm có để ý là vừa có người nằm trên đó hay không.
Mình nghĩ tối qua nếu không thấy ai thì nó bỏ đi thôi, đỡ giao tranh, đỡ nguy hiểm.
Nhưng đó là mình nghĩ vậy thôi, còn bé Kiều thì nghĩ khác.
Ban đầu mình tưởng nhỏ cầm cây kiếm gỗ lên cho nó có cảm giác an toàn thôi chứ đâu có ngờ nàng biết sử dụng.
Bất ngờ bé Kiều lao lên và đâm cây kiếm gỗ vào đầu đối thủ, có vẻ nàng đâm trúng tai.
Sau đó là màn vung kiếm đập tới tấp không cho đối thủ kịp nghỉ ngơi hay suy nghĩ gì.
Tên trộm đổ gục xuống sàn sau vài giây giao chiến với bé Kiều.
Nói giao chiến cho oai chứ thật ra toàn bé Kiều đập nó thôi.
Tên còn lại thấy động liền quay sang hướng phòng mình luôn, nó rọi đèn pin vào thấy bé Kiều thì lao vô.Bé Kiều thấy thế liền lùi lại chĩa kiếm về đối thủ đe dọa.
Hai bên lườm nhau vài giây rồi bé Kiều lao tới.
Lần này thì không dứt khoát và mãnh mẽ như lần trước.
Phải nói là hoàn toàn trái ngược, đòn đâm kiếm lần này vừa không có lực vừa vụng về.
Tất nhiên với khả năng của một người đàn ông trưởng thành thì một phát đâm như vậy từ một đứa con gái mới tuổi thì chẳng có gì đe dọa.
Nó chộp lấy đầu của thanh kiếm gỗ trong khi bé Kiều đang ra sức kéo kiếm về.
Bé Kiều đã thành công trong việc đánh lạc hướng đối thủ.
Trong khi tên trộm tỏ ra vẻ đắc ý và tiến lại gần bé Kiều thì nó cũng lọt vào tầm tấn công của mình.
Mình quật mạnh vào tai làm nó bất ngờ, ngay lúc đó bé Kiều lấy thế và đâm mạnh vào cổ làm thằng trộm chết giấc gục xuống.Dù đối thủ có vẻ đang gục xuống mình vẫn lao vào nắm đầu nó và dùng một đòn lên gối thẳng vào mang tai.
Tiếp theo khi nó đã nằm hẳn xuống đất rên rỉ thì mình tiếp tục đá bồi vào mạn sườn thêm vài cái nữa.
Quay qua thằng còn lại có vẻ đang dần phục hồi.
Mình và bé Kiều cùng đập nó túi bụi và tất nhiên tụi mình không đập bừa mà đánh toàn chỗ hiểm.Sau khi xác định hai thằng này không còn khả năng chống cự nữa thì mình cẩn thận ngó ra ngoài, xác định là tụi nó không còn đồng bọn nữa.
Trong khi bé Kiều lấy dây trong phòng mình trói chúng nó lại thì mình từ từ bò ra ngoài, ngó qua phòng bé Kiều, nhìn về hướng phòng tắm rồi ra hướng cầu thang.
Cũng mất gần mười phút mình mới đi hết các phòng trong nhà.
Cửa sau mở và không có dấu hiệu phá khóa, mình cẩn thận đóng cửa rồi khóa lại.Cuối cùng thì mình trở về phòng mình với bé Kiều và hai thằng trộm đã bị trói gô lại.- Em có sao không?- Em không sao.- Giờ xử lý hai thằng này sao đây?- Chắc gọi công an tới thôi anh.- Anh…chị, tha cho tụi em…- À tỉnh rồi à.- Tụi em…lỡ dại lần đầu…anh chị đừng báo công an…- Lỡ dại rồi tấn công người ta luôn hả?- Lúc…lúc đó em…hoảng quá…chứ tụi em…công nhân thường ngày…đâu dám làm gì…- Công nhân làm ở đâu giờ này?- Bên…nhà máy…may ở phường…bên kia đó anh…hôm nay tụi em…tăng ca…nãy đi ngang nhà…anh chị thấy cửa sau mở…tụi em lỡ dại làm…liều…anh chị tha cho…Đang tra vấn thì bé Kiều kéo mình ra thì thầm:- Chắc họ nói thật đó anh, có áo đồng phục kìa.- Có nói thật thì cũng là quân trộm cướp mà, vào nhà còn tỏ ra hung hãn nữa.- Em nghĩ họ cũng nhận được hậu quả rồi, thôi tha cho họ lần này.- Nhân từ với kẻ thù nguy hiểm lắm đó.- Chứ báo công an em thấy không ổn đâu.- Sao vậy?- Dạo này báo đăng mấy vụ trộm vô nhà bị bắt quả tang xong dắt lên phường, phường phạt chủ nhà tội đánh trộm đó…- Hmm…anh tưởng báo câu khách…- Lỡ thật thì cũng hơi căng, với nhà không có người lớn nữa…- Ừm…vậy để tiễn vong vậy…Đe nạt vài câu rồi mình hộ tống hai thanh niên ra cửa sau và đuổi chúng nó đi.
Khóa cửa cẩn thận rồi vô nhà.
Bé Kiều nói chắc lúc chiều bà má ra phía sau bỏ rác rồi quên đóng cửa.- Phew, sợ quá chừng luôn.- Hơ, ai sợ?- Em…- Thấy em lao vô tả xung hữu đột như đúng rồi mà sợ cái gì?- Lúc đó cũng rung lắm…Nhìn kĩ lại thì thấy bé Kiều cũng hơi…rung thật.
Mình lại gần ôm nhỏ:- Có anh đây rồi!- May mà có anh đó, không thì không biết làm sao nữa.- Em tập cái gì mà đánh dữ thần vậy?- Aikido, má dạy em đó.- Aikido kiểu gì đập người như đập muỗi vậy?- Em biết đâu, má dạy sao em làm vậy thôi à, em có đi học chính quy bao giờ đâu.Cao thủ ẩn mình là đây.
May quá kèo này lúc nãy mà làm liều có khi giờ này đang trong phòng hồi sức rồi.- Mà anh…mạnh thiệt đó.
Lúc nãy qua đè em xuống muốn nghẹt thở luôn.- Chuyện hiển nhiên!- Tính ra anh làm em sợ trước đó.- Ợ…- Đang ngủ ngon lành tự nhiên có người giữ chặt lại không cựa quậy được…- Thì lỡ em làm động tụi nó biết nên phải vậy chứ sao?- Giờ em thấy anh nguy hiểm hơn rồi đó.- Ơ…anh á?- Chứ còn ai nữa, anh tiếp cận em mà em không biết luôn đó.- Chứng tỏ thân thủ của anh tốt- Tốt quá nên giờ nguy hiểm cho em nèeeeee.- Hmm, cũng…có lý, không ấy giờ anh về nhà là được.- Anh về rồi ai bảo vệ cho em? Lỡ mấy người đó quay lại thì sao?- Anh hết cách rồi đó.- Không ấy giờ trói anh lại đi nhợ.- Nghe cũng hợp lý đó, còn dây không?- Tính làm thiệt hả?- Ừ?!?- Tôi khổ quá đi mà.- Là sao?- Em mà muốn đề phòng anh thì khóa cửa phòng lại là được rồi.- Ợ…- Chọc anh chút vậy thôi mà.- Dỗi!!!- Ôi đừng dỗi mà, không ấy em đền bù cho nhoa.- Đền bù cái gì?- Cho em ngủ chung với anh nha..