Tinh thần của lớp mình tăng lên hẳn.- Vậy là ngon, làm thêm quả nữa là đẹp.
Ê Duy còn sống không mậy?- Hết trận phải...bồi bổ...cho bố.- Ráng đi rồi lát tao bảo em yêu mày bơm oxy cho.- Đựu...Mình cũng thấm máu rồi, nãy giờ liên tục chạy vượt tuyến lại còn bắn phá đội bạn nữa.
Miêu tả tấn công dữ dội vậy thôi chứ không phải lúc nào cũng chuyền vượt tuyến thành công, có khi mới chạy được nửa đường mất bóng lại hộc tốc chạy về.
Ở chiều ngược lại thì đội bạn cũng bị đội mình hành cho ra bã, giờ ông nào ông nấy nhìn mặt không còn miếng máu.
Bất ngờ là bên đó có thay đổi ngay lúc này.
Cứ tưởng sau khi bị gỡ hòa sẽ tràn lên tấn công nhưng tiền đạo chủ lực thay ra nghỉ và thế bằng hậu vệ.
Sau đó thì họ cứ chuyền qua chuyền lại câu giờ.- Méo ổn rồi.
- thằng Sơn chạy lại phía mình.- Bệnh gì?- Chúng nó câu giờ cho hiệp phụ.- Thì mình cũng từ từ thôi lo gì?- Hiệp phụ bên đó phát bóng, nó cho tiền đạo chính ra nghỉ lấy sức lát hiệp phụ vô lại, thằng đó mà khỏe lại chút như hiệp một thì đội mình tạch.- Bị thay ra rồi sao vô lại được? Với cả cao lắm nó làm được trái rồi minh gỡ lại thôi.- Cấp trường mình làm gì có luật thay người, mệt ra nghỉ khỏe vô quất tiếp.
Với lại luật bàn thắng vàng, vào phát là hết trận luôn.- Ơ đù...- Giờ mày lên cắm trên đó luôn đi, chúng nó về thủ hết rồi.
Khoảng mười phút nữa mà không lấy lại được bóng thì nghỉ khỏe, dưỡng sức cho hiệp phụ.- Ok.Vần qua vần lại một hồi thì đội mình vẫn không cướp được bóng, còn đội bạn thì cứ nhởn nhơ mà câu kéo thôi.
Hai mươi phút cuối hiệp hai đá đấm đúng ru ngủ luôn.- Rồi giờ chuẩn bị hiệp phụ.
Thằng tiền đạo chính bên nó chắc giờ hồi đủ máu rồi, không cản được nó là thua luôn đó.- Hiệp hai nó đuối rồi mình mới vùng lên được, giờ nó khỏe lại thi chắc mình tao cản hơi khó.- Nếu tao về bọc lót cho mày chắc ok, mà sợ thằng nhôi số đó thôi, cỡ nó chắc chả thua thằng số bao nhiêu đâu.- Kéo một thằng tiền đạo về làm chậm nó là được mà.- Không được, nếu mà kéo về sớm quá thì hậu vệ nó dâng lên luôn mình cũng tạch.
Một trong hai thằng Cảnh hoặc Minh phải trám chỗ tao ngay lúc tao rời vị trí cơ, muộn quá thì thằng số rảnh chân, sớm quá thì nó tổng tấn công, đường nào cũng tạch.- Tụi tao chạy về kịp mà?- Nhắm tụi mày còn sức chạy liên tục thêm phút nữa không? Một hai lần thì được chứ thay đổi vị trí liên tục là giống thằng Duy đó.Tiến thoái lưỡng nan, kèo thua chặt vầy bắt làm sao đây.- Thật ra thì...còn một cách.
- thằng Sơn nói bằng một giọng bí hiểm.- Cách nào?- Để tao ra hỏi cô Thu đã.Cách méo gì lại phải đi hỏi cô chủ nhiệm không có chuyên môn vậy thằng này.
Chả hiểu nó nghĩ gì.
Thấy nó ra to nhỏ gì đó với cô Thu rồi cô ra to nhỏ tiếp với trọng tài.
Lúc bả quay lại thì gật đầu với thằng Sơn nên thằng cu thẳng tiến ra chỗ...bé Kiều.- Ê Cảnh mày ra nghỉ chút được không?- Cho tao nghỉ luôn cũng được, mệt thấy mẹ rồi.
Thằng Trí thay tao hả?- Không, Diễm Kiều.- Ơ đậu, sao được?- Luật đâu có nói là bóng đá nam đâu, chỉ nói giải bóng đá toàn trường thôi mà.
Tao nhờ cô Thu hỏi trọng tài rồi, vì luật chưa quy định nên ai tham gia cũng được, miễn là thành viên trong lớp.- Giờ quan trọng thằng Duy có cho vợ yêu nó vô không thôi.- Sao...hỏi tao?!?- Vợ mày kêu tao hỏi, mày không thích là nó không vào.- À ờ ờ, chơi luôn chứ bệnh gì cữ.- Ngon.Vì nước quên thân vì dân phục vụ.
Vậy là lần đầu tiên trongl lịch sử bóng đá trường mình có một nữ cầu thủ.
Sau giải năm đó thì các sếp mới soạn lại luật là chia ra rõ ràng, còn vào lúc đó thì luật chưa có nên lớp mình chơi tất tay luôn.
Thế kỉ rồi ai còn định kiến con gái phải yếu đuối nữa.
Yếu đuổi trong tay mình là đủ rồi, còn không cứ đi giải cứu thế giới như Tifa trong Final Fantasy ấy, wibu forever (bạn không biết wibu là gì? Ừ mình cũng thế, nghe hay hay thì thêm vào thôi).- Ê bộ hết người rồi à? - thanh niên áo số , mình méo biết tên mà cũng méo muốn biết, nghe cái giọng là thấy khả ố rồi.- Ừ, hết rồi!Mình đáp cụt lủn nên lão im luôn.
Để cổ vũ cho mình bé Kiều cũng đặt một áo đấu với số của mình thành ra hai đứa như mặc áo đôi.
Vấn đề nảy sinh là trùng số thi đấu nên mình lột áo thằng Trí, tội thằng nhỏ chả xơ múi được miếng nào toàn bị bóc với lột.Vào hiệp phụ đầu tiên lớp A được cầm bóng và bắt đầu triển khai thế tấn công.
Kịch bản giống như hiệp một sau một hồi vờn qua lại thì bóng đến chân lão Lương.
Mình cố gắng áp sát để không cho lão khoảng trống.
Lườm rau gắp thịt mãi lão cũng có cơ hội để vượt qua mình, đúng lúc đó thì thằng Sơn chạy tới hỗ trợ.- Tới đúng lúc lắm!Lão nói rồi chuyền lật cánh vào trung lộ.
Vậy là đúng với dự kiến nếu lão bị kèm chặt thì ông nội số sẽ lãnh nhiệm vụ ghi bàn.
Quá trống trải, bóng di chuyển dần tới cây làm bàn thứ hai của lớp A.
Thế nhưng lớp mình cũng không phải toàn lũ não phẳng, khi lão Lương bị khóa còn thằng tiền vệ được rảnh chân thế nào lão cũng chuyền cho nó.
Bé Kiều như từ dưới đất chui lên chặn đường bóng rồi bật gót ngược lại phía sân đội bạn.
Cơ hội cho Khương Duy tỏa sáng là đây.Mình dồn hết công lực cho lần phản công này chạy như chưa từng được chạy.
Giành được bóng và vượt qua được cụ hậu vệ bù nhìn, mình dốc bóng dọc đường biên cánh trái, chuẩn bị lạng vào vòng cấm địa thì bị lão Lương đuổi kịp.
Thanh niên được nghỉ cả nửa tiếng có khác, mới lên tấn công đã kịp về phòng thủ còn trước cả hậu vệ.- Lần này chú đứng hòng thoát.Mình ngó nghiêng qua thì thấy hai thằng Sơn Minh đã vào vòng cấm nhưng đang bị kèm chặt, cơ mà chân sút chính của đội mình còn rảnh mà.
Mình giả bộ đột phá rồi chuyền ngược về khoảng giữa sân.
Lúc này bé Kiều bức tốc vượt lên ông nội hậu vệ họ rùa đang vừa lết vừa thở.
Nàng nhận được bóng, chỉnh hướng một nhịp rồi sút.
Bóng ghim thẳng hướng góc hẹp của khung thành, thủ môn đứng chờ sẵn.
Thanh niên nhìn có vẻ nhót nhưng vẫn lấy thân chắn làm bóng bật ngược ra.
Trùng hợp làm sao, bật đâu không bật, bật ngay chỗ bé Kiều đang đứng nàng bay người làm quả volley phải nói là đẹp không tì vết.
Quả này thì hết đỡ vì thánh thủ môn còn chưa hoàn hồn.
Bóng bay thẳng vào lưới và lớp mình thắng luôn.- Quá ngon luôn, có Diễm Kiều thì tuần sau lớp mình có cửa tranh vô địch rồi.- Tuần sau Kiều không được đâu.- Sao vậy?- Hết kem chống nắng rồi.- ...Bảo sao hổm rài thấy em nó chẳng ngại nắng nôi gì sất hoa ra là có hàng.
Thôi kệ dù sao trận cần thắng cũng thắng rồi, trày trật chút nhưng vào được chung kết, bèo lắm cũng được hạng nhì, phần thưởng đâu cũng tầm Triệu, gấp bốn lần hạng tư rồi.
Hết trận thì nhà ai nấy về, lớp mình giải tán còn mình lại chở gấu về.
Nãy chạy hốc mỏ giờ đuối bẹp người rồi.- Mệt lắm không anh?- Mệt chứ mà tầm này thấm gì, quan trọng là lớp mình thắng trận nữa rồi.- Thế nói em nghe coi sao nay quyết tâm dữ dợ.- Thì nãy nói rồi đó em đâu có tin, anh không muốn thua lớp đó.- Lớp đó có thù gì với anh hở?- Không, cha tiền đạo đó, hôm nọ ổng qua lớp mình hỏi em làm bạn gái đó.- Là ông đó đó hả?- Em không nhớ luôn hả?- Không, lúc đó người ta bận nhìn anh rồi còn biết gì nữa đâu.- Phải không đó?- Thiệt mòa, cơ mà có vậy thôi phải chơi tới cùng luôn đó hả?- Chứ sao, nhìn thằng chả coi, cái gì cũng hơn anh nên để thua bóng nữa còn gì là sĩ diện.- Nghe có mùi ghen ăn tức ở.- Thì...là vậy mà.
Còn em vô thi đấu mà nhìn có vẻ phởn ha.- Anh...không thích hả?- Mắc gì không thích?- Thì thường con gái là phải thùy mị nè, nhẹ nhàng nè, có ai cục súc như em đâu.- Cái đó gọi là năng động.
Anh thích em như vầy hơn.
Cho phép em mong manh dễ vỡ trong vòng tay anh.- Gớm, dụ dỗ người ta cho ôm phớ hơm.- Biết rồi còn cứ la to.- Ghê lắm, mà nói chứ em thích chơi thể thao, hồi cấp hai em kể với anh đó, bên đó trai gái chơi với nhau thoải mái hà.- Vậy lúc về đây chắc em buồn hả?- Cũng có chút, mà có anh nên vui rồi, hihi.
Nhưng từ giờ hết chơi được nữa rồi.- Sao vậy?- Nãy em nói đó, hết kem chống nắng rồi.- À, nọ em bảo bôi lên bị dị ứng gì phải không?- Nó đó, đợt rồi má có mua cho em ít kem chống nắng cho da nhạy cảm, hàng Nhật xài cũng được.
Em còn một ít để mấy hôm nữa đi Vũng Tàu thôi.- Tội ghê không.- Tội nghiệp lắm, nên phải thương em đó.Tập nuốt thính riết nó sẽ quen các bạn ợ.
Thính nhà mình ngọt như mía lùi, nuốt hoài nó thành ra giống nghiện ấy, không có thính là người nó bã ra ngay.Tối hôm đó hai đứa ra nhà hàng phụ, mình thì mềm nhũn như bún thiu do giấc sáng đốt sức quá rồi.
Cái chảo nặng như cái tạ ấy, đứng bếp mà tay chân run bần bật.
Mãi cũng xong.
Hạnh phúc nhất là giờ tan làm, vừa được nghỉ, vừa được lương lại có thêm đồ ăn- Nè cho thêm miếng nè, mau ăn chóng lớn nhen.- Ề ề, nay em tốt dữ thần.- Chứ bình thường không tốt hả?- Tui có nói gì âu.
Mà tính ra thể chất của em cũng tốt ha, không có èo uột như mấy đứa khác.- Tập luyện dữ thần lắm đó.- Tập gì vại?- Tuần em với má tập Aikido hai ba buổi, còn lại mỗi ngày em tập kick-boxing.- Đù, em tính tham gia đấu MMA hay gì?- Đâu có, Aikido để tập tự vệ tránh mấy con dê cụ giống anh.- Ợ.- Còn kick-boxing chỉ tập cơ bản thôi, chủ yếu để giảm cân, em dễ mập lắm, hít thở cũng lên ký mà.- Nhìn người từ trên xuống dưới không thấy miếng mỡ thừa nào lại bảo dễ mập?- Thì tại tập luyện hằng ngày đó.- Ây da, chắc anh cũng phải vậy quá, dạo này cũng mập lên rồi.- Con trai có da có thịt chút nhìn mới ngầu.- Một tròn u giống còn mèo ú nào đó là lăn lông lốc luôn.- Yên tâm lăn đi, em đẩy cho, hihi.
Không ấy đi học về rồi qua tập với em luôn, tập một mình cũng buồn.
Dạo này má càng ngày càng bận hơn rồi.- Nghe có vẻ hợp lý- Rồi giờ ăn lẹ xong về tập luôn, bắt đầu từ hôm nay.- Ể, thiệt luôn hả?- Không, giỡn đó, giờ mà tập ọc hết cơm mắc công em phải đút vô lại.- ....