Lý Hân Khiết nhìn thấy Tiếu Mạc đẩy Khuynh Vũ vào cửa sau, cũng là có chút ít chấn kinh, chấn kinh không vì Tiếu Mạc cùng Khuynh Vũ ở cùng chỗ, mà là chân Khuynh Vũ. Tàn tật?
Mới vừa vào cửa, Tiếu Mạc liền đẩy Khuynh Vũ kéo Doãn Hàn Thác vào thư phòng. Khiến cho Lý Hân Khiết không giải thích được.
“Cô ta sao lại tới đây.”
“Bởi vì ban ngày không tới, nói tự mình đến thăm, không phải đâu, nhiều năm như vậy, mày còn không có buông?”
“Làm sao có thể, sớm đã quên, bất quá mấy ngày nay cô ta mỗi ngày ồn ào muốn theo tôi một lần nữa bắt đầu, hôm nay ban ngày cô ta chính là theo dõi tôi, tôi liền lợi dụng Khuynh Vũ, tôi nói thích Khuynh Vũ, thích nam nhân, cô ta liền tức giận bỏ đi, tôi nói, làm sao bây giờ a?”
“A? Cái gì, mày nói thích Khuynh Vũ? Khuynh Vũ?” Quay đầu lại tăng thêm ngữ khí nhìn Khuynh Vũ.
Khuynh Vũ nhỏ giọt mồ hôi, không dám ngẩng đầu nhìn Doãn Hàn Thác, ban ngày một chuyện anh Mạc đã cùng chính mình giải thích rõ ràng, nói là giúp một việc, không thể để cho Hàn Thác biết rõ, được, hiện tại không có biện pháp.
“Anh Hàn Thác, cái kia, em sai rồi, liền giúp anh Mạc lần đầu a, xong việc đấm bóp cho anh, mát xa một tháng như thế nào, lừa gạt chị gái bên ngoài đi là đến nơi.” Khuynh Vũ đong đưa tay Doãn Hàn Thác làm nũng.
“Được rồi, có chừng có mực, không cần phải làm ra động tác khác người gì.” Doãn Hàn Thác đè nặng cơn tức mới bình tĩnh xuống, bên ngoài chuông cửa vang lên, lại có người nào tới.
Ba người đánh hảo thủ thế ra cửa, lại nhìn thấy dì Dương đem Nhậm Liệt Sở dẫn tiến vào. Tiếu Mạc hiện tại rất muốn quay đầu lại đâm chết trên cửa.
Ngược lại Khuynh Vũ nhìn thấy Nhậm Liệt Sở thật cao hứng, Nhậm Liệt Sở cũng cao hứng theo sát Khuynh Vũ chào hỏi. Lý Hân Khiết bị lạnh nhạt lâu như vậy, vừa định đối với hai nam nhân này nổi giận, không nghĩ tới tên hỗn đản Nhậm Liệt Sở này cũng tới, bất quá nhìn thấy mặt cười đáng yêu của Khuynh Vũ, đột nhiên có một loại nghĩ nhào tới xoa nhéo xúc động, trách không được liền Tiếu Mạc đều thích, cậu ta thật sự rất không tồi.
“Nghe bác Tiếu nói cậu ở đây.” Nhậm Liệt Sở đi thẳng về phía trước, cùng Tiếu Mạc đánh xong mời đến, lễ phép thân thủ tự giới thiệu cho Doãn Hàn Thác.
Tiếu Mạc cùng Lý Hân Khiết cùng làm ra một phản ứng: Ra vẻ đạo mạo.
Lúc ăn cơm chiều, một bàn người quỷ dị, trình tự chỗ ngồi quỷ dị, Tiếu Mạc vị trí nguyên lai là Doãn Hàn Thác, Doãn Hàn Thác âm nghiêm mặt nhìn Tiếu Mạc, Tiếu Mạc làm cái biểu lộ tha mạng. Bất quá Khuynh Vũ ngược lại không có cảm giác nhiều không được tự nhiên, cùng mọi người trò chuyện, ăn cơm.
Lý Hân Khiết càng xem càng thích Khuynh Vũ, nhưng trên mặt hay là biểu hiện ra không nghĩ để ý Khuynh Vũ bộ dạng, khi Tiếu Mạc nói Khuynh Vũ là tác giả《huyết đinh não》, hơn nữa 《âm mưu lạc tâm》mới ra kia cũng là Khuynh Vũ viết, Nhậm Liệt Sở cùng Lý Hân Khiết đều kinh hãi, mặc dù là từ Mỹ trở về, nhưng là cùng là fan hâm mộ tiểu thuyết kinh dị như Tiếu Mạc, tiểu thuyết kinh dị của Trung Quốc bọn họ một mực đều rất chú ý. Cậu nhóc đáng yêu như thế có thể viết ra tác phẩm có trình độ tâm lý biến thái như vậy. Doãn Hàn Thác ngược lại cảm thấy rất kỳ quái, có nổi danh như vậy ư, tác phẩm của Khuynh Vũ, trách không được Tiếu Mạc luôn mắng anh chỉ có anh không hiểu thực lực của Khuynh Vũ. Đương nhiên vợ mình được người khen, tâm tình hay là rất sung sướng, tuy hiện tại biểu hiện ra Khuynh Vũ là người của Tiếu Mạc.
“Tiếu Mạc chính là như vậy thích Khuynh Vũ a, anh không phải fan hâm mộ tiểu thuyết kinh dị sao.” Lý Hân Khiết thuận miệng nói một câu.
“Thích? Hân Khiết, cô nói Tiếu Mạc thích Khuynh Vũ?” Nhậm Liệt Sở nhìn Lý Hân Khiết.
“Đúng vậy a, ngươi còn không biết a, Tiếu Mạc thích nam nhân, Khuynh Vũ bây giờ là bạn trai Tiếu Mạc.” Lý Hân Khiết hiện tại ngược lại cảm thấy kỳ thật hai người kia rất xứng. Chính mình cũng đừng có chặn ngang.
Tự vạch áo cho người xem lưng, Tiếu Mạc cùng Khuynh Vũ trong nội tâm thầm mắng, nhìn lại Doãn Hàn Thác, trời ạ, muốn hù chết người hay là cái gì, nửa cái mặt đều âm không có.
“Nguyên lai là như vậy a……” Nhậm Liệt Sở hình như có đăm chiêu nói một câu.
“Đúng rồi, Tiếu Mạc, vậy anh làm gì cùng Khuynh Vũ ở nơi này a, Hàn Thác sẽ không không có phương tiện sao? Mang Khuynh Vũ về nhà không được sao, chẳng lẽ sợ hai lão không tiếp thu được?”
Vì cái gì người này lớn lên rất xinh đẹp, nói chuyện vì cái gì thẳng như vậy a. Khuynh Vũ trong nội tâm thầm nghĩ, chị gái này thật đúng là có tính cách, bất quá không thể lại làm cho cổ nói, anh Hàn Thác đã……
Khuynh Vũ vội vàng gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén Lý Hân Khiết, khách khí mời cô nếm thử.
“Tôi nghĩ hai lão hẳn là sẽ tiếp nhận a, Khuynh Vũ đáng yêu như thế. Hai lão hẳn là sẽ thích.” Nhậm Liệt Sở nói, ánh mắt lại nghiêng nhìn biểu lộ toàn bàn, y tựa hồ đã cảm giác được có cái gì không được bình thường.
“A, cái này, hai lão đã gặp Khuynh Vũ, rất thích Khuynh Vũ, còn tại sao phải ở chỗ này, a, đó là bởi vì gần nhất bận cùng Hàn Thác thảo luận, Khuynh Vũ lại không ly khai ta, cho nên, liền cùng một chỗ tới.” Bịa xong rồi, Tiếu Mạc thở phào một cái, ý bảo Khuynh Vũ. Khuynh Vũ liên tục gật đầu.
Rốt cục, bữa cơm tối quỷ dị này đã xong, khá tốt trước đó cùng dì Dương chào hỏi làm cho bà về trước, bằng không, bà cái này cân não chỉ sợ đều chuyển không đến.
Tiếu Mạc cùng Doãn Hàn Thác cùng Lý Hân Khiết thảo luận hợp tác hạng mục công việc, Khuynh Vũ mang theo Nhậm Liệt Sở đi chơi trò chơi, Nhậm Liệt Sở cũng rất thích Khuynh Vũ, cảm giác Khuynh Vũ một ít suy nghĩ còn dừng tại giai đoạn trẻ nít, có thể là trưởng thành muộn a.
Rốt cục, tại ba giờ sau, ba người nói xong rồi, Lý Hân Khiết muốn đi, nhưng là muốn cùng Khuynh Vũ nói một tiếng, ba người liền hướng phòng trò chơi đi đến, mở cửa, cảnh tượng này đủ để cho Doãn Hàn Thác phóng hỏa. Hai người đều ngủ, Khuynh Vũ gối lên trên người Nhậm Liệt Sở, kính mắt cũng lệch qua.
“Ngải Khuynh Vũ!!” Gầm lên giận dữ.
Lý Hân Khiết nghĩ, là Tiếu Mạc cũng phải nổi giận a, dù sao người của mình lại gối lên người khác ngủ, chính là cô phát hiện, lao ra, phát ra tiếng không phải Tiếu Mạc, mà là Doãn Hàn Thác.
Khuynh Vũ xoa xoa con mắt, đeo kính, liền nhìn thấy Doãn Hàn Thác nổi giận đùng đùng đi tới, không giải thích liền ôm lấy cậu.
Càng làm cho Lý Hân Khiết khó hiểu chính là, Tiếu Mạc cũng không tức giận, trực tiếp túm dậy Nhậm Liệt Sở, kéo y đến phòng khách, người này rõ ràng dám vuốt râu hùm. Chờ vài người đều kịp phản ứng khi, đều tự cứng tại chỗ đó bất động.
Một lần nữa dâng trà, ngồi xong.
Tiếu Mạc thẳng thắn, Khuynh Vũ thật ra là người yêu Doãn Hàn Thác, chính mình qua ở là vì trốn Nhậm Liệt Sở, cũng hướng Lý Hân Khiết cho thấy, thật sự không có khả năng lại trở lại quá khứ. Cũng không tức giận với Nhậm Liệt Sở, mọi người hảo tụ hảo tán, không cần đều như vậy quấn quýt.
Tống hai người bọn họ xuất môn, Lý Hân Khiết ngược lại đi qua sờ đầu Khuynh Vũ, nếu Khuynh Vũ là người yêu Hàn Thác, vậy cũng không cần phải có khúc mắc gì, cho nên, cô có thể biểu đạt chính mình đối Khuynh Vũ yêu mến, đến lúc đó cầm《huyết đinh não》đến cho Khuynh Vũ kí tên, Khuynh Vũ cao hứng đáp ứng. Dù sao Khuynh Vũ không có làm qua bất luận cái gì ký bán, cho nên rất nhiều fan rất muốn trông thấy vị tác giả này, bất quá Khuynh Vũ cũng không nghĩ như thế nào đi bên ngoài.
“Uy, kia anh em tìm cậu uống rượu, cậu đừng chối a.” Nhậm Liệt Sở đối Tiếu Mạc nói.
“Ừ, biết, mau cút a.”
Nhậm Liệt Sở dương khóe miệng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, lái xe đi.
Sự tình viên mãn giải quyết, làm cho phức tạp như vậy, kỳ thật hết thảy đều rất đơn giản. Nhưng là……
Khi Khuynh Vũ bị ném tới trên giường, Khuynh Vũ phát hiện sự tình kỳ thật còn không có giải quyết, đáng sợ nhất đến đây…… Khuynh Vũ lại bị lật qua lật lại ‘hầu hạ’, thẳng đến rạng sáng, trong phòng tiếng rên rỉ không ngừng. Hơn nữa một tháng mát xa cũng không thể bị di vong, chính là mát xa mát xa liền biến thành trên giường mát xa, hơn nữa còn đổi thành Doãn Hàn Thác cho Khuynh Vũ mát xa, vị trí còn biến hóa.
Đợi cho một tháng sau Tiếu Mạc bàn đi, hắn lại xách hành lý đến đây, khóc lại bắt đầu cầu Khuynh Vũ, bất quá lúc này, không đợi Khuynh Vũ nói cái gì, người tới đằng sau trực tiếp đem Tiếu Mạc xách đi, còn nói thanh ngại quá, phiền mọi người. Khuynh Vũ đẩy kính mắt nhìn xem, nguyên lai là bác sĩ Nhậm a, anh Mạc cùng bác sĩ quan hệ lại thay đổi tốt hơn ni.