Khuynh Vũ lại bắt đầu đứt quãng viết văn, bất quá cũng không phải rất gấp, cho nên, không có đi bế quan. Vẫn cùng Doãn Hàn Thác trải qua khoảng thời gian bình thản, xem như bình thản a, ngoại trừ Doãn Hàn Thác rống giận.
Doãn Hàn Thác mấy ngày nay rất bận, mỗi ngày lúc trở lại, cơm nước xong liền tiến thư phòng, tiếp tục công việc, Khuynh Vũ rất nhàm chán, đều không người cùng cậu chơi trò chơi, cũng không còn người nghe chuyện cậu mới viết xong.
Nhưng là Khuynh Vũ biết rõ Doãn Hàn Thác bề bộn nhiều việc, mệt chết đi, cho nên cậu cũng không đi ồn anh, có khi đã khuya, dì Dương đã tan tầm, Khuynh Vũ sẽ pha một ly trà xanh tiến thư phòng, Doãn Hàn Thác sẽ cao hứng sờ đầu của cậu. Nhìn thấy Doãn Hàn Thác mệt chết đi uốn éo cổ, Khuynh Vũ liền đưa tay qua, nắm cổ của anh, chậm rãi mát-xa, trong nháy mắt Doãn Hàn Thác tiếp xúc với tay Khuynh Vũ, như bị điện giật, nhưng về sau liền hưởng thụ Khuynh Vũ mát-xa.
“Không nghĩ tới em còn có một chiêu này.”
“Cùng chị Vân học, trước kia tại viện phúc lợi, chị Vân đi học cái này, em thuận tiện học.”
“A, rất thoải mái.”
“Anh nếu thích, nhìn anh mệt mỏi như vậy, em liền không ngại cực khổ giúp anh mát-xa a.”
Doãn Hàn Thác cười cười, tiếp tục cầm lấy văn kiện đến xem, hưởng thụ kỹ thuật từ bàn tay nhỏ bé kia, chính là còn không có trong chốc lát, lực đạo cái kia tay lại càng đến càng nhẹ, cho đến đầu Khuynh Vũ nương đến Doãn Hàn Thác trên lưng. Doãn Hàn Thác vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy tiểu quỷ này đã tựa ở trên lưng anh ngủ, kính mắt cũng mau rớt. Giương khóe miệng, ôm Khuynh Vũ trở lại gian phòng của cậu, Khuynh Vũ tại trong ngực Doãn Hàn Thác chép miệng, thuận tiện hướng trong ngực cọ cọ, điều này làm cho Doãn Hàn Thác nhiệt lưu xông não a. Nhanh chóng buông cậu xuống, đắp kín mền, chạy thoát đi ra ngoài.
Doãn Hàn Thác đã cũng đã không thể che dấu phần cảm tình này, bởi vì anh rõ ràng nằm mơ thấy Khuynh Vũ, hôn Khuynh Vũ, ôm Khuynh Vũ, vẫn cùng Khuynh Vũ cái gì kia. Chính mình thật là thích ‘hồn ma’ này, thích một người đàn ông,
Doãn Hàn Thác biết tâm tình mình sau, lại có chút cảm giác muốn trốn tránh, anh không biết Khuynh Vũ có thích anh hay không, bất quá ngẫm lại, làm sao có thể nha, cũng không phải người người đều là thích đồng tính.
Vừa vặn gần nhất công tác bề bộn nhiều việc, Doãn Hàn Thác dứt khoát không trở về nhà ăn cơm, về nhà cũng rất muộn, trên cơ bản sẽ không theo Khuynh Vũ đối mặt. Doãn Hàn Thác vừa vặn tỉnh nhìn thấy Khuynh Vũ lại miên man suy nghĩ.
Khuynh Vũ phát hiện mình tựa hồ có vài ngày đều không nhìn thấy Doãn Hàn Thác, thật sự bận rộn như vậy sao? Trước kia không đều là đem công tác đưa trong nhà làm sao? Vì cái gì hiện tại cả nhà cũng không về. Khuynh Vũ đột nhiên rất nhớ Doãn Hàn Thác, không muốn buổi tối một người ở nhà, không muốn ngủ sau người kia mới trở về.
Hôm nay, Doãn Hàn Thác ngoài ý muốn trở về rất sớm, bất quá chỉ là tương đối, tối thiểu nhất Khuynh Vũ còn tỉnh, nghe được tiếng vang, Khuynh Vũ ly khai máy tính, cao hứng đi ra ngoài nghênh đón Doãn Hàn Thác, chính là vừa tiếp cận Doãn Hàn Thác, Khuynh Vũ đã nghe đến nặc mùi rượu, nguyên lai anh đi ra ngoài uống rượu.
“Anh Hàn Thác, anh đi xã giao sao?”
“Ân, Khuynh Vũ, vẫn chưa ngủ sao?”
“A, còn không có.” Khuynh Vũ rất nghi hoặc, Doãn Hàn Thác rõ ràng trực tiếp kêu chính mình Khuynh Vũ, mà không phải giống như trước đồng dạng kêu đầy đủ tên.
Nhìn Doãn Hàn Thác lôi kéo caravat, có chút khó chịu ngồi xuống ghế sa lon, Khuynh Vũ nhanh chóng đi rót chén nước, nghĩ đưa cho Doãn Hàn Thác, chính là Doãn Hàn Thác lấy tay vung một chút, muốn cự tuyệt, không nghĩ tới Khuynh Vũ không có cầm chắc cái chén, nước toàn bộ giội đến trên người Khuynh Vũ. Doãn Hàn Thác nhanh chóng giúp Khuynh Vũ lau đi, lại nhìn xem quần áo Khuynh Vũ dán tại trên người, nước theo cái cổ lưu động, rượu kình xông đầu, cảm giác đại não mình nhất thời trống, người mình thích đang trước mặt, anh cũng không phải thần tiên, vì vậy liền ôm Khuynh Vũ hôn lên.
Khuynh Vũ ngu ngơ, khi một cổ đặc mùi rượu vọt tới xoang mũi cậu lúc, cậu mới kịp phản ứng, cậu bị Doãn Hàn Thác hôn. Doãn Hàn Thác ôm Khuynh Vũ, đem Khuynh Vũ áp đảo trên ghế sa lon, hôn đôi môi Khuynh Vũ, đang lúc anh vươn lưỡi nghĩ xâm nhập khoang miệng Khuynh Vũ lúc, anh bị Khuynh Vũ đại lực đẩy ra.
“Khuynh Vũ, anh……”
Khuynh Vũ cũng không nói bất luận cái gì, cố hết sức muốn ngồi lên xe lăn, Doãn Hàn Thác nhanh chóng ôm cậu, chính là cậu chát một tiếng đánh bay tay Doãn Hàn Thác, tự mình ngồi xuống xe lăn, đẩy đi, thẳng đến Doãn Hàn Thác nghe thấy một tiếng đóng cửa. Doãn Hàn Thác nén giận chính mình, rốt cuộc mình đã làm gì, vì cái gì không nhịn được liền hôn Khuynh Vũ.
Ngày hôm sau, Khuynh Vũ liền tuyên bố cậu muốn bế quan.
Doãn Hàn Thác biết rõ anh cùng Khuynh Vũ quan hệ muốn xuống đến băng điểm, Khuynh Vũ sớm bế quan, chính là anh tạo thành. Ở công ty, Doãn Hàn Thác có điểm hoảng hốt, đồng dạng tại tăng ca Tiếu Mạc cũng phát hiện.
“Hàn Thác, làm sao vậy, như thế nào không có tinh thần?”
“Không có việc gì, mấy ngày nay tăng ca ngủ không đủ.”
“Ai, ta đây bề bộn, Khuynh Vũ cũng bế quan, thời gian cùng nhau chơi cũng bị mất.”
“Đúng vậy a, ha.”
Doãn Hàn Thác kỳ thật rất muốn cùng Khuynh Vũ xin lỗi, nói chính mình uống rượu, mặc cậu phát giận, phá gì đó, khóc lóc om sòm cũng có thể, chính là lần này Khuynh Vũ chính là một câu đều không nói, liền lựa chọn bế quan.
Rốt cục, Doãn Hàn Thác cùng Tiếu Mạc tăng ca đến đây kết thúc, công tác đã xong, Tiếu Mạc là trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, Doãn Hàn Thác cũng là trực tiếp về nhà, nhưng là anh nghĩ đến Khuynh Vũ hay là không chịu đi ra nhìn mình, anh có điểm không nghĩ trở về.
Về nhà vừa vặn kịp giờ cơm tối, Khuynh Vũ hẳn là sẽ ra ngoài a, nhưng khi dì Dương nói cho anh biết mấy ngày nay Khuynh Vũ trong phòng, đều không đi ra ăn cơm, một ngày đại khái chỉ ăn một bữa, khuyên như thế nào đều không nghe. Hôm nay cũng một mực không ăn, dì Dương rất sốt ruột, muốn Doãn Hàn Thác đi khuyên nhủ.
Doãn Hàn Thác làm sao tâm bình khí hòa đi khuyên, nghe được cậu không ăn cơm, cơn tức không ngừng bốc lên, cậu có phải là lại muốn té xỉu, có phải là lại muốn trúng cái chảy máu dạ dày tỉ lệ tử vong có % kia.
Trực tiếp mở ra cửa phòng Khuynh Vũ, chỉ thấy Khuynh Vũ trước màn máy tính lập loè ngẩn người, đi qua, cầm cổ áo Khuynh Vũ, hung dữ nhìn cậu.
“Làm sao cậu lại không ăn cơm.” Doãn Hàn Thác tính tình gần đây không tốt, tuy anh sau đó quên nhanh, nhưng tính tình đi lên cũng mau.
Khuynh Vũ nhìn anh một cái, sau đó quay đầu, mặt không biểu tình.
“Không liên quan chuyện của anh, buông ra.”
“Chuyện không liên quan đến ta? Được, cậu có bò rạp trên đất cũng đừng hy vọng ta tới cứu.” Doãn Hàn Thác nhìn ánh mắt Khuynh Vũ khôi phục trước kia nhìn anh, cơn tức càng lớn.
Khuynh Vũ không nói bất luận cái gì nữa, mặc cho Doãn Hàn Thác giơ lên cổ áo mình, cũng không giãy dụa, cũng không liếc anh. Nhưng là, không biết vì cái gì, tầm mắt mơ hồ, vội vàng dùng sức trừng mắt nhìn, không muốn làm cho vật kia chảy ra, không muốn làm cho Doãn Hàn Thác trông thấy, chính là……
“Ngải Khuynh Vũ?” Doãn Hàn Thác rõ ràng thấy được mắt Khuynh Vũ đã hàm chứa lệ, mắt kính Khuynh Vũ vì nhiệt lệ mà trở nên mơ hồ.
Doãn Hàn Thác cơn tức bị nước mắt này giội diệt, anh biết rõ vừa rồi chính mình tính tình phát được lớn chút, nhưng là anh là bởi vì lo lắng Khuynh Vũ mà phát tính tình, nhớ tới mấy ngày hôm trước anh hôn môi Khuynh Vũ, còn không có cùng Khuynh Vũ nói rõ ràng. Doãn Hàn Thác nghĩ đi nghĩ lại cũng buông lỏng tay ra.
Nước mắt đã chảy xuống, Khuynh Vũ nghĩ che dấu cũng vô dụng, tháo kính mắt, dùng tay áo loạn lau vài cái, lắc lắc kính mắt, một lần nữa đeo trở về, nhưng vẫn không có nhìn Doãn Hàn Thác.
“Tôi tôi sẽ đi ăn cơm ngay bây giờ, anh có thể tránh ra a.”
“A? Ân……” Doãn Hàn Thác nhất thời thất thần, sau cùng Khuynh Vũ đi ra ngoài, ăn cơm.
Dì Dương nhìn thấy hai người bọn họ rốt cục đi ra, nhưng là Khuynh Vũ con mắt giống như có điểm hồng, vì vậy liền giữ chặt Doãn Hàn Thác.
“Hàn Thác a, ngươi có phải hay không khi dễ Khuynh Vũ, ngươi cái này tính tình cũng nên sửa sửa lại, có chuyện gì hảo hảo cùng Khuynh Vũ nói.” Dì Dương một mực rất mến Khuynh Vũ, thân thể không tốt, còn là một cô nhi, lớn lên cũng nhận người đau, cho nên tại chiến đấu giữa hai người đương nhiên là giúp Khuynh Vũ.
“Cháu biết.” Doãn Hàn Thác lên tiếng.
Ba người ăn cơm, một mực không nói chuyện. Cơm nước xong, Khuynh Vũ vẫn là trở về phòng, dì Dương tan tầm, Doãn Hàn Thác liền cầm một lọ rượu đỏ ngồi ở trên ghế sa lon tự uống một mình. Sự kiện kia trôi qua vài ngày như vậy, Khuynh Vũ chưa nói bất luận cái gì, nếu như cậu có thể giống như trước tức giận thì đối với mình khóc lóc om sòm, ngược lại dễ giải quyết một điểm, Doãn Hàn Thác chính là sợ người khác tức giận còn không cùng mình nói chuyện, như vậy trong lòng của anh rất không thoải mái, người không thoải mái uống rượu liền dễ dàng thượng cấp, cho nên, cứ như vậy, anh say……