Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Cơ mặt Giản Tùy Anh giần giật, hắn rất muốn xông đến vả cái miệng của Lý Ngọc.
Cậu ta thật sự cho rằng mình vẫn nhớ mãi không quên mấy cái đồng tiền này ư?
Giản Tùy Anh nén cơn tức nhấn mở thang máy, "Hoặc bây giờ mày cút ngay, hoặc tao ném mày xuống từ cửa sổ."
Lý Ngọc lắc đầu, đôi mắt hơi rã rời bởi cơn say miễn cưỡng tìm lại được tiêu cự, "Anh Giản à, từ lâu đến giờ anh vẫn sống ở nhà cậu ta ư? Anh định cứ ở tiếp vậy à? Bao giờ anh mới về nhà? Em luôn ở nhà đợi anh về đây."
Giản Tùy Anh chửi: "Tao không có nhà, mẹ tao đã chết, ba tao cưới người khác, tao có nhà cái quần ấy."
Trong mắt Lý Ngọc nhiễm nỗi đau thương, "Vậy anh vun vén một mái nhà với em đi. Anh Giản à, bây giờ em kém cỏi lắm, nhưng nhất định em sẽ trở thành người đàn ông có thể để anh dựa vào, anh hãy tiếp tục thích em nhé, lần này em tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng đâu."
Xoang mũi Giản Tùy Anh thấy xon xót, xót đến nỗi khiến hắn thấy khó chịu. Trước đây khi hắn chịu nhục trước Lý Ngọc bao lần, hắn đều ảo tưởng đến một ngày như vậy, rằng mình có thể hoàn toàn chinh phục được Lý Ngọc, để cậu cũng niềm nở với mình, tình cảm ngập tràn đôi mắt. Tiếc thay khi thật sự có một ngày như vậy rồi, hắn chỉ cảm thấy bi ai, bởi hắn cũng đã lỗ cả chính mình vào luôn rồi. Dường như tình cảm và chuyện lấy lòng Lý Ngọc đã trở thành một loại bản năng của chính hắn, giống như có những người thừa biết thói quen này là không tốt, song lại không bỏ được – Hắn không bỏ được Lý Ngọc.
Vì vậy hắn thua đến là thảm hại, sa sút đến trốn tránh ở trong nhà một tình nhân mà không dám gặp người khác, cũng không dám gặp Lý Ngọc.
Mỗi lần vừa nhìn thấy người này, là hắn sẽ nhớ đến việc mình từng bị coi thường đến nhường nào, đã từng ngu ngốc đến nhường nào. Sự tồn tại của Lý Ngọc giống như đang tuyên cáo cho cái quá khứ nan kham và bẽ mặt của hắn. Hắn vừa nhìn thấy Lý Ngọc, là hắn sẽ muốn tát mình một cái cho tỉnh, hắn cứ hối hận tại sao mình lại có thể nghiêm túc và tỉ mỉ suy ngẫm về tương lai của hai người như một tên thần kinh như vậy, trong khi rõ ràng người này chưa từng đặt hắn vào lòng.
Hắn vốn không phải loại người đó. Sự thật đã chứng minh hắn cũng không hợp làm một kẻ thâm tình và chân thành như vậy. Tất thảy mọi chuyện hiện giờ chính là kết cục cho việc hắn không biết tự lượng sức mình. Cho nên giờ đây hắn chỉ liếc nhìn Lý Ngọc thêm một cái thôi cũng là tù tội.
Giản Tùy Anh nhìn cậu đầy lạnh lùng, "Lý Ngọc, hai chúng ta đã chấm dứt từ lâu rồi, đừng đến tìm tao nữa. Tương lai mày đầy triển vọng vậy mà, mày ở bên một thằng gay vô đạo đức như tao làm gì, với cả nhà tao đã bị mày đào gần hết rồi, mày hại tao thêm lần nữa thì chẳng phải tao sẽ phải đi xin cơm trên đường à, sao mày còn mặt mũi để xuất hiện trước mặt tao nữa?"
Lý Ngọc kích động nói: "Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của em, em biết giải thích với anh cũng vô ích, cho nên em muốn sửa lỗi. Anh Giản, tất cả những gì em đã gây ra, em sẽ dốc hết sức cứu vãn. Anh bảo em làm thế nào thì em sẽ bằng lòng làm thế ấy. Nhưng em không thể buông anh được, hai chúng mình chưa kết thúc, em tuyệt sẽ không chấp nhận."
Giản Tùy Anh mắng: "Rốt cuộc mày có biết xấu hổ không, từ bao giờ Lý nhị công tử mày lại mặt dày đến chèo kéo một người đàn ông vậy."
Mặt Lý Ngọc tái mét, "Chẳng phải anh vẫn hay nói rồi sẽ có ngày em nhất định sẽ thích anh đến chết đi sống lại ư, anh nói đúng rồi đấy, em thích anh, nào có cái lý em buông anh để anh ở bên kẻ khác được."
Giản Tùy Anh nổi khùng: "Tao tởm mày bỏ mẹ! Lúc trước tao mù mắt chó nên mới nhìn trúng mày! Cái loại vong ơn bội nghĩa ăn cây táo rào cây sung vô tâm vô đức như mày dựa vào cái gì mà thích tao, mày cũng xứng à! Họ Giản tao đây có trăng hoa thế nào cũng đếch hãm hại, lừa gạt ai, tao đéo bao giờ làm chuyện có lỗi với ai, câu thích tao của mày thì đáng mấy đồng? Bố chẳng hiếm lạ gì!"
Lý Ngọc vuốt mặt, buộc mình phải tỉnh táo, cậu trầm giọng nói: "Anh Giản, lúc anh tức anh nói rất khó nghe... Nhưng mặc anh có mắng thế nào thì cũng vô dụng với em thôi, em nhớ cái hồi mình bên nhau, trò chuyện cùng anh mà như ngăn cách bởi thứ gì đó. Trái lại, sau khi chúng mình chia cách, em lại cảm thấy em ngày càng hiểu anh hơn." Cậu ngẩng đầu, nhíu mày, ánh nhìn ảm đạm chần chờ dừng lại trên gương mặt Giản Tùy Anh, "Em vẫn luôn cảm thấy, anh hãy còn thích em. Em đã lớn chừng này rồi, chẳng mấy khi em có hứng với người hay vật gì, song một khi em đã chuyên chú thì em vẫn có thể kiên trì tiếp nữa, nhất là đối với anh. Em muốn để anh nhìn xem em có thể kiên nhẫn đến mức nào, em muốn cho anh biết, em thật lòng..." Lý Ngọc nói câu này đến câu khác, giọng đã nghẹn ngào, "Giản Tùy Anh, anh cứ việc thỏa thuê đắc ý đi, bây giờ em không có anh là đã thấy em không còn là em nữa rồi. Trước đây anh đừng nên bước vào cuộc sống em, bất chấp em có ý kiến gì thì hơn, hiện giờ anh đừng mơ mà chạy đi mất, em sẽ không để anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, anh phải đưa em theo nữa. Em sẽ không để anh rời đi, em cũng sẽ không để anh ở bên kẻ khác, anh phải sống cả đời này với Lý Ngọc em, dù cho suốt đời này của em sẽ dùng để chuộc tội với anh."
Thân hình Lý Ngọc chông chênh, mùi rượu sực mũi, thế nhưng sự kiên định trong đôi mắt cậu lại rõ ràng đến lạ.
Giản Tùy Anh bị khí thế của cậu làm cho sững người mấy giây rồi tức thì hoàn hồn, lùi về phía sau một bước, mỉa mai: "Hai anh em nhà họ Lý các người đúng là kẻ này khiến người ta chán ngấy hơn kẻ kia." Hắn xoay người muốn vào phòng, hắn thật sự không tài nào đứng ở đây, giằng co với Lý Ngọc nữa.
Lý Ngọc nhạy bén bắt được điều gì, cậu gào lên sau lưng Giản Tùy Anh: "Anh em đã nói gì với anh?"
Giản Tùy Anh vốn chẳng định đáp, nhưng hai chân đã vô thức khựng lại, hắn cứng người, do dự hai giây rồi xoay phắt người lại, "Lý Ngọc, lúc trước khi tao cung phụng mày nâng niu mày, mày ngại đồng tính là bẽ mặt, đi đâu cũng trốn chui trốn nhủi, giờ chúng ta đã ra vậy rồi, mày lại ngả bài với người nhà, bộ đầu mày bị cửa chẹt rồi hả?"
Lý Ngọc thở hồng hộc, trầm giọng nói: "Anh em đã kể với anh rồi."
"Mày tưởng tao muốn biết chắc? Đù má tao chẳng muốn biết cái gì về chuyện của mày dù chỉ là một dấu chấm câu. Hai anh em mày về nhà mà trao đổi với nhau, chuyện nhà mình thì đóng cửa giải quyết, đừng đt mẹ để tao thấy ghét lây."
Lý Ngọc cất giọng khàn khàn: "Hôm đó em về nhà, ba em muốn giới thiệu con gái của bạn cho em, em không chịu gặp, ba ép em đi. Nên em mới nói là con, con thích đàn ông. Trước đây em cứ nghĩ, dù em từng thích Giản Tùy Lâm, em vẫn hiểu rằng, rồi sẽ có một ngày em phải sống một cuộc đời bình thường – cưới vợ, sinh con như anh trai em, thế nhưng có anh rồi, em lại không làm được nữa. Anh Giản à, mặc kệ anh có tha thứ cho em hay không, em cũng sẽ không tìm người khác, cho nên sớm hay muộn rồi cũng phải đi bước này. Em chỉ không ngờ anh em có thể đoán ra là anh."
Giản Tùy Anh run giọng: "Mày bị điên rồi à!"
Ngay cả một công tử trăng hoa hay phóng túng như hắn đây cũng không hề nói thẳng thừng trước mặt ba hắn là con thích đàn ông được, dù ba hắn cũng thừa biết, thế nhưng tầng giấy này vẫn không bị đâm thủng, hắn đối phó được năm nào hay năm nấy.
Sao Lý Ngọc có thể làm ra một cách quyết tiệt đến vậy. Hình như cậu làm gì cũng quyết tuyệt như nhau cả, nói là không thích hắn, trong suốt một năm hết chia tay rồi quay lại, đến tận giờ vẫn chưa từng cho hắn một hi vọng nhỏ nhoi nào, nói muốn hại hắn, bèn tàn nhẫn khôn kể, giờ nói thích hắn, lại có thể ngả bài ngay trước mặt người nhà.
Hồi trước lúc mới gặp Lý Ngọc, hắn chỉ nghĩ cậu vừa xinh xẻo vừa quyến rũ, hơn nữa khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo khiến tim hắn đập loạn. Có thế nào hắn cũng không ngờ, cả người Lý Ngọc toàn gai, chạm không được mà chọc cũng không xong, nếu đổi thành người khác, dù có "nắng" lên, gặp phải cái cây xương rồng sa mạc như Lý Ngọc chắc cũng đã chạy từ lâu rồi. Nhưng đó lại là hắn, là hắn ti tiện vẫn cứ tấn công, dù cho bị người ta đè cũng chẳng hết hi vọng, bởi vậy hắn mới có dịp chứng kiến bộ mặt nham hiểm và vô tình của một quý công tử thường kiệm lời, làm việc đường hoàng, có chừng mực này.
Nói đi nói lại thì cũng toàn là nghiệp của hắn, giờ quậy thành một đống hổ lốn, từ khi biết Lý Ngọc come out với người nhà đến giờ, trái tim hắn vẫn không tài nào bình tĩnh được.
Lý Ngọc đã làm chuyện mà ngay cả hắn chưa từng nghĩ đến, mà còn là vì hắn, nói hoàn toàn không có cảm giác gì là không thể.
Sự lạnh lùng của Lý Ngọc, sự tuyệt tình của Lý Ngọc và sự liều lĩnh của Lý Ngọc đã khiến hắn bắt đầu thấy mông lung. Lý Ngọc chặt đứt đường lui của chính cậu, bày tỏ thái độ với hắn, nhưng tại sao hắn lại phải nhân từ đồng ý chỉ vì Lý Ngọc đã cùng đường mạt lộ, sao hắn có thể để mình ngu thêm lần nữa chứ.
Hắn chỉ nguyện từ nay về sau không bao giờ gặp nhau, hắn sống cuộc đời của hắn, không còn liên quan đến người nữa.
Lý Ngọc lắc đầu, "Em đã từng bình tĩnh tự ngẫm, em thích anh, em sẽ không ở bên kẻ khác." Cậu dừng một lát, nhìn cửa phòng ngay sau lưng Giản Tùy Anh, nói một cách chua chát: "Anh cũng không được ở bên người khác."
Giản Tùy Anh nhìn xoáy sâu vào cậu, cứng ngắc xoay người lại, nhanh chóng mở cửa vào phòng, nhốt Lý Ngọc ngoài cửa. Vào nhà rồi, hắn lấy hết rượu trong nhà ra, rượu là một thứ tốt, uống nhiều mới ngủ ngon được.
Khi Tiểu Chu thấp tha thấp thỏm tan tầm về nhà thì không ngờ lại đối mặt với hai con ma men.
Một người thì dựa trước cửa phòng cậu, quấn áo, rét đến độ mặt không còn chút tơ máu, ngủ như chết.
Một người thì ngồi xiêu vẹo trên sofa, hệ thống sưởi khiến tất cả hơi nước trong phòng nóng hừng hực, mùi rượu sực nức trong không khí không lưu thông nổi suýt nữa đã xộc cậu ngã nhào.