Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Đêm hôm đó, Giản Tùy Anh say tí bỉ.
Đây là lần đầu tiên hắn và Lý Ngọc cụng chén, rượu trắng rượu vang đỏ thay nhau ra trận, lấy hết tất cả rượu ngon trong nhà ra, nhưng sức uống có hạn, hắn mới uống được tám xị rượu trắng thì chẳng uống bằng Lý Ngọc nữa.
Ngay từ đầu, khi có ông Giản ở đó, hai người còn khá là kiềm chế, ông cụ ở bộ đội quanh năm suốt tháng, cuộc sống vô cùng quy luật, chín rưỡi là đi ngủ luôn rồi. Đợi khi ông cụ đi, Giản Tùy Anh đã hơi choáng, hắn cởi áo khoác ra, chỉ còn mỗi cái áo chẽn bằng cotton, gác tay uống với Lý Ngọc.
Cả hai đã dông dài với nhau không ít câu, nhưng Giản Tùy Anh chẳng nhớ câu nào cả, hắn chỉ nhớ Lý Ngọc khóc, sau đó hình như hắn cũng khóc, mà chẳng biết tại sao hắn lại khóc nữa, hắn nghĩ đến cái logic uống nhiều nước thì phải đi tiểu, chẳng qua lúc này lại "tiểu" từ mắt thôi, vấn đề kiểu này không đáng để hắn phải theo đuổi đến cùng.
Hắn hãy còn nhớ khi hắn muốn đi tiểu thật, là Lý Ngọc đã đưa hắn đến toa-lét, cởi quần đỡ ciu cho hắn. Nếu là lúc hắn tỉnh táo thì hắn tuyệt đối sẽ không muốn thân cận với Lý Ngọc vậy đâu, thế nhưng rượu vào người rồi, bèn chẳng chi li nữa, chẳng nghĩ được điều gì, mặc người đùa nghịch.
Thứ cuối cùng hắn có thể nhớ rõ, đó là ngọn đèn chói mắt, là trần nhà xoay mòng mòng, và đôi mắt khóc sưng húp của Lý Ngọc.
Khi Giản Tùy Anh tỉnh dậy là đã thấy hô hấp không suôn sẻ, có thứ gì đó rất nặng đè lên ngực hắn, sắp nghẹn chết hắn.
Hắn mở mắt ra thì thấy một cánh tay đấu quyền anh với cơ bắp rắn rỏi trần trụi đang đặt ngang trước ngực mình, tạo thành một tư thế ôm lấy hắn.
Hắn quay đầu sang thì thấy khuôn mặt xinh trai và trẻ trung của Lý Ngọc gần trong gang tấc, tóc xõa tứ tung trên trán, hàng lông mi thật dài đổ bóng râm hình quạt, chóp mũi gần như dính vào vai hắn, đôi môi luôn đo đỏ hé mở, đương thở nhịp đều đều.
Mà chết người nhất là, hắn cảm giác mình đang dán vào làn da ấm áp của Lý Ngọc, cả hai đều trần truồng.
Mới sáng ngày ra đã trông thấy gương mặt xinh trai như thế, suy nghĩ đầu tiên của Giản đại thiếu lại là cơ thể mình có gì không khỏe hay chăng.
Hắn giật tay chân, phát hiện ra trừ choáng đầu não căng ra thì tất cả đều bình thường hết, lúc bấy giờ mới khe khẽ thở phào.
Lý Ngọc ngủ nông, Giản Tùy Anh vừa cựa quậy là cậu đã tỉnh, chầm chậm mở đôi mắt đầy sương mù.
Mắt cậu sưng húp khôn cùng, cố gắng mở to mắt ra cũng chỉ bằng một cái khe, hơn nữa còn khô khốc và khó chịu, vì vậy chỉ đành híp mắt nhìn Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh dịch người mình ra sau, rồi chống hai tay đẩy người lên, bò dậy khỏi giường.
Lý Ngọc bắt lấy tay hắn theo bản năng, "Anh Giản." Cậu há miệng, mới nhận ra họng mình khản đặc.
Giản Tùy Anh vừa nhổm người dậy thì tấm chăn tuột khỏi ngực, lộ lồng ngực rắn chắc, và những vết tích rải rác trên da.
Giản Tùy Anh sửng sốt giây lát, quay đầu trừng Lý Ngọc.
Lý Ngọc quay đầu, vừa khéo chạm phải cái nhìn sắc lẻm của Giản Tùy Anh, cậu mờ mịt nói: "Em... uống say quá, không nhớ gì cả."
"Vậy đây là vết chó gặm à?" Giản Tùy Anh chỉ vào ngực mình.
Lý Ngọc cũng nhổm người dậy, dường như thấy mình nên kiếm cớ giải thích, song lại không muốn giải thích.
Lý Ngọc cũng trần truồng, cậu vừa ngồi dậy thì Giản Tùy Anh liếc mắt một cái đã thấy cái thứ nào đó đang ngủ say trong bụi cỏ, hắn vội quay đầu sang chỗ khác, nhảy xuống giường, đi mấy vòng trên đất, tức giận nói, "Đồ của tao đâu? Cũng bị chó ăn con mẹ nó rồi à?"
Lý Ngọc đành đáp: "Hôm qua anh ói ra hết quần áo của hai đứa mình, nên em vứt rồi."
"Mày vứt thì bảo tao mặc gì được? Ai cho mày quản tao? Tao cứ thích mặc quần áo đã bị ói đấy, còn hơn là để mông trần."
Lý Ngọc trần truồng đứng dậy, chỉ vào tủ quần áo, "Trong đó có đồ của em, anh cứ lấy mặc trước đi."
Giản Tùy Anh nổi giận, "Đù má đây là nhà mày hay là nhà tao vậy, tao dọn hết quần áo đi rồi, mày dựa vào cái gì mà đặt ở đây, rốt cuộc khi nào mày mới cút hả."
Lý Ngọc đi qua mở tủ đồ, chọn chiếc quần lót rồi mặc vào. Khi cậu cúi người thì lơ đãng nghiêng đầu sang nơi khác, nhìn Giản Tùy Anh từ dưới ngón chân trở lên, mãi đến mặt hắn mới dừng, trên gương mặt trắng trẻo của cậu lộ tí rặng hồng.
Ngay cả kẻ mặt dày như Giản Tùy Anh cũng bị cậu nhìn cho ngượng ngịu.
"Đệt." Giản Tùy Anh lấy một bộ đồ thể thao của Lý Ngọc từ tủ đồ ra, mặc vào rất nhanh.
Trước đây gu ăn mặc của thằng nhãi này từng khiến hắn bất mãn, điều kiện ngoại hình tốt thế mà chỉ thích mặc đồ thể thao, như thể mặc mặc bóng bẩy hơn nửa thời gian thôi cũng có thể lấy mạng cậu vậy. Sau đó khi hai người ở bên nhau, hắn từng mua không ít đồ cho Lý Ngọc, giờ hai người đã chia tay, cậu lại quay về với đa số bộ đồ thể thao, hơn nửa tủ đều là những đồ này.
Hắn hơi ghét cái thứ mình đang mặc trên người, cáu bẳn kéo khóa lên.
Lý Ngọc thấy hàng lông mày nhíu lại của hắn, đầu ngón tay vốn định lấy đồ thể thao bỗng dừng lại, cậu ngẫm nghĩ, bèn lấy thêm một bộ đồ vest thoải mái mà Giản Tùy Anh đã mua cho cậu để mặc vào.
Giản Tùy Anh nhíu mày, có hơi bất ngờ, song hắn lười nói chuyện với Lý Ngọc.
Lý Ngọc mỉm cười, "Anh thích em mặc gì, em sẽ mặc cái đó." Cậu lựa hai cái cà-vạt, "Đeo cái nào đây ạ?"
Giản Tùy Anh ngớ người, rồi nói với vẻ châm chọc: "Mày không bị gì đấy chứ." Nói xong thì xoay người vào phòng tắm.
Lý Ngọc đứng cứng người tại chỗ, tay khựng giữa không trung, mãi mà trái tim vẫn chẳng ngừng đập thình thịch. Không cần Giản Tùy Anh phải nhắc nhở hết lần này đến lần khác, cậu cũng sẽ không quên, rằng Giản Tùy Anh đã chia tay với cậu rồi.
Cậu ước gì mình có thể quên nó đi.
Giản Tùy Anh rửa mặt xong thì ra phòng ngủ, bèn nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên sofa xem thời sự.
Ông thấy Giản Tùy Anh đi ra, ánh nhìn dừng trên mặt hắn, ngẩn người.
Giản Tùy Anh không khỏi sờ mặt, "Sao thế ạ?" Hắn tức thì nhớ ra Lý Ngọc vẫn đang ở trong phòng ngủ, chắc chắn ông cụ nghi ngờ tối qua hai người lăn giường với nhau.
Hắn vừa định quay lại cản việc Lý Ngọc đi ra từ cùng một cái phòng ngủ thì Lý Ngọc đã bước ra.
Giản Tùy Anh xấu hổ xoay đầu sang nơi khác, hỏi: "Có gì ăn không ông?"
Ông cụ chỉ lên bàn, "Bánh quẩy chấm sữa, ông vừa xuống mua, đang nóng đó."
Giản Tùy Anh ngồi vào bàn cơm mà không ừ hử gì, cúi đầu ăn.
Lý Ngọc vừa ra bèn ân cần chào hỏi ông cụ, hỏi tối qua ông ngủ thế nào, nom hệt chủ nhà vậy.
Giản Tùy Anh không thích nghe hai người họ tán gẫu chuyện nhà một cách hòa hợp thế, bèn uống cạn sữa đậu nành trong bát, rồi định ngồi trong phòng sách.
Khi đi ngang qua tủ lạnh, cánh cửa tủ kim loại như một tấm gương, hắn lơ đãng nhìn thoáng qua, sau đó ngớ người.
Hắn kề sát vào để xem thì phát hiện mình không nhìn lầm, trên cổ có mấy dấu hôn, khỏi nói là nó rõ thế nào, nằm huênh hoang trên làn da hắn một cách đầy mỉa mai.
Giản Tùy Anh chửi một tiếng, trước mặt ông nội hắn nên không xả giận được, đợi ông cụ cất bước đi rồi, hắn không đánh Lý Ngọc ra trò thì hắn sẽ chẳng mang họ Giản nữa.
Ông cụ vẫy hắn, "Qua đây ngồi lát đi."
Giản Tùy Anh che cổ đi tới.
Ông cụ liếc xéo hắn, "Đừng có che nữa."
Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc đầy lạnh lùng, Lý Ngọc như chẳng thấy gì, chỉ cười dịu dàng.
Ông cụ nhìn đồng hồ, "Chút nữa lão Ngô sẽ đến đón ông, hôm nay ông về rồi."
"Khó lắm ông nội mới đến một chuyến, sao về nhanh vậy ạ."
"Cháu không chê ông quản cháu ư?"
Giản Tùy Anh ngại ngùng nói: "Ông về cũng quản cháu vậy thôi mà, ở thêm mấy ngày nữa đi ông."
"Không ở nữa, khí quyển ở Bắc Kinh tệ quá, cơ quan lão hóa của ông chịu không nổi, tí nữa là đi ngay. Ông muốn nói đôi câu với cháu."
Giản Tùy Anh ỉu xìu đáp: "Dạ."
"Nhà hai chúng ta có bối cảnh không bình thường, nếu quậy quá thì thành ra lưỡng bại câu thương, các cháu về bên nhau được thì về, chứ không được, đều là người lớn cả rồi, đừng phá hỏng mối quan hệ hai nhà."
Hai người liếc nhau một cái, chẳng nói gì.
"Nếu hai đứa muốn về bên nhau, về người lớn hai nhà thì ông sẽ nói giúp cho, không muốn thì im lặng ai sống người nấy, đừng nói mập nói mờ nữa, gây cả đống phiền phức. Lời ông muốn nói chỉ có nhiêu đây, các cháu tự suy nghĩ kĩ càng vào. Đi nào, Tùy Anh, cầm hai cái túi kia cho ông."
Hai người lặng im tiễn ông cụ đến cổng khu chung cư, xe lão Ngô đã đợi ở đó từ lâu.
Trời đã chuyển sang nóng, nhưng sáng sớm ngày ra, gió vẫn hơi rét, ông cụ thấy Giản Tùy Anh đã lạnh đến nỗi hơi run cầm cập bèn vội nói, "Về đi đừng tiễn nữa, đến nơi rồi ông sẽ gọi cho cháu."
"Không sao đâu ạ, cháu không lạnh. Chú Ngô, lái xe cẩn thận chút nhé."
"Thiếu gia cứ yên tâm."
"Ông nội về nhé, qua khoảng thời gian nữa hết bận thì cháu sẽ đi thăm ông, vừa khéo đến mùa câu cá luôn."
"Ừ, về đi."
Lý Ngọc cũng khom người, khe khẽ nói: "Ông nội ơi, cảm ơn ông ạ."
Ông Giản thở dài, "Không có gì đâu, hai đứa về đi, lạnh lắm."
Lý Ngọc bỗng đổ người về phía trước, nhanh chóng nói một câu bên tai ông cụ.
Ông cụ sững người, gật đầu.
Sau khi xe đi, Giản Tùy Anh xách cổ áo Lý Ngọc quát: "Mày vừa nói gì."
Lý Ngọc bắt lấy tay hắn, "Anh Giản, ngoài trời lạnh lắm, chúng mình vào rồi hẵng nói, anh xem, tay anh lạnh vậy rồi này."
"Ai muốn vào với mày chứ, tao đã đưa cả chìa khóa xe ra đây rồi, giờ tao đi luôn, rốt cuộc mày đã nói gì với ông nội."
Lý Ngọc chớp mắt, "Anh muốn biết thì chúng mình vào nhà rồi nói."
"Mẹ, mày ngứa đòn phải không, sao bây giờ mày đáng ghét vậy..."
Một chuỗi tiếng còi ô tô dồn dập bất chợt xen vào giữa hai người, tiếng còi đó xen lẫn cả cơn tức giận rõ mồn một.
Cả hai cùng quay đầu lại thì thấy Giản Tùy Lâm đang ngồi trong chiếc SUV cách đó không xa.
Hai người đồng thời ngẩn ra.
Giản Tùy Lâm mở cửa xuống xe, thoạt trông cậu ta đã chẳng có gì trở ngại nữa, song sắc mặt lại tái nhợt đến sợ, trong mắt chứa gió lốc.
Giản Tùy Anh nhìn cậu ta, tay hơi run rẩy.
Lý Ngọc cũng nhìn cậu ta, đó giờ cậu chưa từng bắt gặp nỗi căm thù sâu sắc và cảm xúc điên cuồng đến thế trong mắt một người.
"Các người, đã làm lành rồi." Vài chữ này thốt ra từ miệng Giản Tùy Lâm, gần như chữ nào cũng ứa máu, cũng đâm vào tim.
Cả hai đều đi ra từ một nơi, Giản Tùy Anh mặc đồ thể thao của Lý Ngọc, trên cổ có dấu hôn rõ mồn một. Dẫu bầu không khí giữa hai người có giương cung bạt kiếm đi nữa thì trong mắt Giản Tùy Lâm cũng chỉ là một lần tranh chấp nho nhỏ mà thôi, giống y hệt khi họ hẹn hò với nhau trước đây.
Cậu ta cảm giác toàn bộ thế giới đều mang màu xám, bởi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đã mắc lỗi hàng tá chuyện như thế, vấp phải đủ thứ tội đến nhường ấy, cậu ta vẫn là một thằng hề nhảy nhót trong tình yêu giữa hai người đó. Dù cậu ta có gây ra sóng gió đi chăng nữa, cũng chẳng lay động được quan hệ của họ. Hai người trải qua bao đau khổ, rồi lại về bên nhau.
Cậu ta trăm phương ngàn kế là vì cái gì? Cậu ta phát rồ là vì cái gì? Cậu ta vứt bỏ sự tin tưởng và tình thân của Giản Tùy Anh, bí quá hóa liều, làm ra chuyện như vậy, đều là vì cái gì cơ chứ?
Hai người đó vẫn về bên nhau đấy thôi!
Giản Tùy Lâm cậu là gì? Người anh trai cậu ta yêu nhất đã chọn người bạn thân nhất của cậu ta, còn cậu ta là một kẻ mưu mô ti tiện, đáng đời trốn tránh ở nơi xó xỉnh đầy tối tăm, nhìn người mình yêu tránh mình như tránh lũ rắn rết, ghét mình như ghét kiến.
Rốt cuộc Giản Tùy Lâm cậu là gì chứ!
Cậu ta hận, hận Giản Tùy Anh, hận cả Lý Ngọc, hận chính cậu ta tại sao lại là em trai của Giản Tùy Anh.