Yêu Một Kẻ Ngốc

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dú

Sau khi Giản Tùy Anh đến bệnh viện thì đã bình tĩnh lại dần.

Khi Giản Tùy Lâm bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật rồi, hắn đứng bên ngoài với Lý Ngọc, chẳng biết nói gì cho phải. Cả đầu hắn đều là làm sao để gọi cho ba hắn, và xử lý những tình huống có khả năng xảy ra của Giản Tùy Lâm như thế nào.

Kết quả không may nhất, đó là hắn sẽ không bao giờ gặp lại đứa em trai khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi này nữa.

Song dẫu hắn có hận Tiểu Lâm cách mấy, hắn cũng chẳng tài nào chấp nhận được việc một người trong đời mình cứ thế mà ra đi, huống chi đó còn là em trai ruột của hắn nữa.

Chỉ cần giữ mạng sống là được. Giản Tùy Anh chỉ hi vọng ít ra có thể giữ mạng cậu ta lại.

Lý Ngọc cũng chưa hoàn toàn hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ.

Giản Tùy Lâm cố tình muốn mạng cậu, nếu Giản Tùy Anh không lao tới, cậu ta tuyệt đối sẽ không bẻ tay lái, vậy thì hiện giờ người bị đẩy vào phòng phẫu thuật chính là cậu.

Chấp niệm sâu đậm của Giản Tùy Lâm đối với Giản Tùy Anh, cậu đã hiểu rõ triệt để, và cậu cũng hiểu rằng, anh em ruột mãi vẫn là anh em ruột, dù cho Giản Tùy Anh có tránh Giản Tùy Lâm như rắn rết, lúc nguy nan cũng sẽ không mặc kệ cậu ta được.

Cậu vì Giản Tùy Anh mới đi cứu người, song cậu cũng hi vọng Giản Tùy Lâm sẽ mãi mãi không đi ra khỏi phòng phẫu thuật nữa. Một kẻ đã vấy bẩn người cậu yêu nhất, hơn nữa còn muốn giết cậu, cậu không thể nhìn cậu ta sống tiếp.

Thế nhưng đồng thời, cậu cũng sợ, cậu sợ nếu Giản Tùy Lâm thật sự không còn trên đời, thì e rằng Giản Tùy Anh cũng chẳng thể buông lòng suốt đời này.

Cậu vạn lần không ngờ rằng, cả ba người sẽ bước đến khốn cảnh ngày hôm nay. Nỗi bi thương và cảm giác vô lực này ngập tràn từng tế bào trong cơ thể cậu. Cậu không nhìn ra tương lai của cậu và Giản Tùy Anh nữa, cậu sợ ngày càng cách xa Giản Tùy Anh, cậu không biết mối quan hệ bên nhau mà như người dưng kẻ lạ này, đến bao giờ mới có thể trông thấy ánh rạng đông cứu vãn.

Ngay khi cậu mừng thầm bởi có thể gần Giản Tùy Anh thêm chút nữa, thì lại xảy ra chuyện này, cậu gần như đã tuyệt vọng.

Nhìn Giản Tùy Anh vương đầy máu và bụi bẩn hút hết điếu này sang điếu khác, tóc mái mướt rượt mồ hôi dính trên trán, cả người rõ ràng đã suy sụp, nỗi đau lòng của cậu càng gay gắt hơn.

Cậu chẳng hề thấy bất ngờ gì với loại hành vi cực đoan mà Giản Tùy Lâm đã làm ra.

Cầu mà không được rốt cuộc sẽ đau khổ chừng nào, cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai khác. Nỗi tuyệt vọng nhìn người mình yêu ngày càng rời xa, có thể khiến con người ta trở nên điên cuồng hoàn toàn.

Người như Giản Tùy Anh, rất khiến kẻ khác mất kiềm chế, nếu cậu là Giản Tùy Lâm của ngày hôm nay, chỉ e là cũng...

Ngay khi hai người đứng đực ra đó chẳng biết làm gì thì hai y tá đã bước đến, yêu cầu họ đi băng bó vết thương.

Giản Tùy Anh chìm đắm trong trạng thái trầm tư, không nghe thấy người ta nói gì, cũng chẳng hề nhúc nhích, cô y tá hết cách, bèn đẩy cậu đi.

Bàn tay Lý Ngọc bị bỏng khá là nghiêm trọng, nên bị đưa đi khử trùng trước.

Cảm xúc trong lòng cậu hãy còn rất nhiều, hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau, đợi đến khi phản ứng lại được thì mới nhận ra bàn tay mình đã sưng phù lên, gần như không sử dụng được nữa.

Đến khi cậu xử lý xong vết thương trên người mình, về ngoài phòng phẫu thuật lần nữa.

Ba mẹ của Giản Tùy Lâm đã đến cả rồi.

Triệu Nghiên khóc đến nỗi người cứ run lẩy bẩy mãi, đã không thốt nổi thành lời, Giản Đông Viễn thì ngồi trên ghế dài, không ngừng lau nước mắt, thoạt trông như già đi mười tuổi.

Giản Tùy Anh lặng thinh đứng dựa vào tường, cúi gằm mặt, không trông rõ biểu cảm của hắn, song cánh tay cầm điếu thuốc vẫn hơi run rẩy.

Lý Ngọc đấu tranh một lát, vẫn quyết định đi tới.

Triệu Nghiên vừa trông thấy cậu thì nức nở tóm lấy cậu, "Lý Ngọc à, Lý Ngọc, cháu nói cho dì đi, cháu nói thật với dì đi, rốt cuộc là sao, hả? Sao lại thế này?"

Triệu Nghiên vẫn đối xử tốt với cậu, giờ này khắc này, Lý Ngọc không tài nào đối xử lạnh lùng với một người mẹ đang đau xé lòng đến chết, cậu chỉ đành vỗ về cánh tay bà để an ủi, "Dì à, dì qua đây đã."

Giản Tùy Anh giương mắt nhìn cậu, Lý Ngọc quẳng một cái nhìn đầy phức tạp với hắn.

Trong lòng cậu cũng không chắc, không biết nên giải thích với Triệu Nghiên thế nào nữa.

Bà không biết những ân oán rắc rối và phức tạp trong này, sao cậu nói với bà được rằng vốn dĩ con trai bà muốn lái xe tông vào cậu, nhưng vì né Giản Tùy Anh mà tự tông vào cây đây.

Hai người đi qua góc rẽ, Triệu Nghiên siết chặt ống tay áo của cậu như thể đang nắm một cọng rơm cứu mạng. Bà òa khóc, "Lý Ngọc, cháu nói thật đi, cháu hãy nói thật đi. Nó đang yên đang lành, nó mới xuất viện, làm sao nó lại gặp tai nạn được, làm sao nó lại tông xe được cơ chứ."

Lý Ngọc trầm giọng nói: "Dì à, dì đừng đoán mò nữa, cháu với anh Giản đều ở hiện trường, nhưng chuyện này không liên quan gì đến anh Giản cả."

Gương mặt ướt nhoẹt nước mắt của Triệu Nghiên sững sờ nhìn cậu, một lúc lâu sau, bà mới hỏi "Vậy tại sao Tùy Lâm lại tông vào cây? Tại sao?"

Lý Ngọc cụp mắt xuống, "Dì, cháu có thể nói cho dì hay, nhưng dì không được nói cho kẻ khác biết, nếu không sẽ gây bất lợi cho Tùy Lâm."

"Cháu nói đi."

"Tùy Lâm... Cậu ấy muốn tông vào anh Giản." Đây đã là lý do tốt nhất mà Lý Ngọc có thể nghĩ ra, lời giải thích thế này mới có thể xử lý ổn thỏa được.

Triệu Nghiên hoảng sợ trợn mắt.

"Nhưng chắc cậu ấy tạm thời thấy hối hận, nên đánh tay lái, song khi muốn phanh đã không kịp nữa..."

Hai chân Triệu Nghiên mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ rạp xuống đất, may mà Lý Ngọc đỡ bà đúng lúc.

Triệu Nghiên thảm thiết nói: "Con trai tôi ơi..." Sau đó bà không nói tiếp nữa. Hiện giờ bà đã ân hận vì đã sai ngay từ đầu, bởi đã gieo mầm móng của sự thù hận xuống Giản Tùy Lâm từ thuở còn thơ.

Dù thế nào bà cũng không ngờ được rằng, Giản Tùy Lâm có thể làm ra loại chuyện hại người hại mình như vậy. Hai anh em ruột bước đến cái nông nỗi trở mặt thành thù này, bà khó tránh khỏi can hệ, bà đã không biết mình nên hận Giản Tùy Anh, hay là chính bản thân bà nữa.

Phẫu thuật suốt sáu tiếng mới kết thúc.

Trước mắt thì Giản Tùy Lâm vẫn hôn mê, song cũng may là đầu cậu ta không chịu tổn thương nghiêm trọng cho lắm, gãy mấy cái xương sườn, xương đùi, và cả những vết thương với các mức khác nhau ngoài da nữa. Nghiêm trọng nhất là xuất huyết nội tạng, nhưng nhập viện đúng lúc, kết quả phẫu thuật không tệ, chẳng những còn sống, mà còn không tạo thành những thương tổn chẳng thể cứu vãn.

Đây đã là kết quả cực kỳ tốt rồi.

Sau khi Triệu Nghiên biết được tình hình của Giản Tùy Lâm thì cuối cùng cũng hơi yên tâm, mệt đến nỗi hôn mê.

Đêm đó, Giản Đông Viễn cũng phải ở lại bệnh viện quan sát vì huyết áp quá cao.

Giản Tùy Anh xử lý xong chuyện bệnh viện thì lại phải ứng phó với sự điều tra của cảnh sát, bận túi bụi đến nỗi thức trắng đêm không chợp mắt. Lý Ngọc mua cơm về cho hắn thì phát hiện ra hắn đang ngủ thẳng cẳng trên ghế.

Lý Ngọc đặt thức ăn qua một bên, lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng đặt đầu hắn lên vai mình.

Hai người vương máu lẫn chất bẩn, người ngợm lẫn tinh thần đều chật vật, vừa nhìn là biết đã trải qua một chuyện cực kỳ gay go, bởi vậy Lý Ngọc rất quý trọng những giây phút thân cận thế này với Giản Tùy Anh.

Cậu nhìn vách tường trắng toát phát sợ của bệnh viện bằng đôi mắt vô hồn, sức nặng trình trịch trên bờ vai, tiếng hít thở đều đều bên tai, làm trái tim cậu dần yên tĩnh đến lạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio