Chương :
Cả ngày hôm nay cô lại không được nghỉ ngơi. Mới vừa rồi ở trong quán bar, Lục dù Hạ Mộc Ngôn đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trong lòng vẫn còn có chút đề phòng, tránh để phát sinh chuyện gì không may.
Bây giờ tất cả cảm xúc và giác quan đều được thả lỏng, cô nhắm mắt lại, thật sự suýt chút thì ngủ mất.
Nhưng bụng lại hơi đói, cô cố chống chọi cơn buồn ngủ, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe đã đi về gần đến Quốc tế Oran.
“Buổi tối em chưa ăn gì sao?” Lục Cẩn Phàm hỏi.
Buổi chiều hai người ăn uống tùy tiện ở khu phố mua sắm. Hơn nữa bây giờ cũng đã hơn chín giờ, nếu cô nói không đói bụng là giả vờ.
Hạ Mộc Ngôn gật đầu một cái, đôi mắt mong ngóng nhìn anh.
Nhìn thấy nét mặt cô như có gì muốn nói, Lục Cẩn Phàm chẳng qua chỉ liếc cô một cái, lái xe vào bãi đỗ xe của Quốc tế Oran rồi bình thản nói: “Gần đây có nhà hàng, em muốn ăn gì?”
Hạ Mộc Ngôn tháo dây an toàn ra: “Mình về nhà ăn đi. Cũng đã về đến Quốc tế Oran, vừa khéo, mình về nhà ăn.”
Lục Cẩn Phàm nhìn cô, dường như trong mắt là biển sâu mênh mông vô bờ bến, giọng nói rành mạch: “Về nhà? Về nhà ăn gì?”
Hạ Mộc Ngôn chợt cười hi hi: “Anh làm món gì em ăn món đó.”
Lục Cẩn Phàm: “…”
Mấy giây sau, khóe miệng anh khẽ cong lên, giọng điệu thản nhiên: “Bắt đầu từ khi nào anh còn phải chịu trách nhiệm làm bữa tối cho em vậy?”
Hạ Mộc Ngôn vuốt vuốt cái bụng quả thật đã đói ngấu, ngước mắt nhìn anh: “Giờ này rồi, ăn xong một lúc thì cũng phải đi ngủ. Thức ăn ở nhà hàng không dễ tiêu hóa, chi bằng ăn chút mì sợi linh tinh đi. Cho nên mình về nhà nấu là tốt nhất.”
“Anh nấu mì?” Ánh mắt đẹp đẽ của Lục Cẩn Phàm khẽ lay động.
“Đúng vậy mà.”
Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn như muốn nói: cô thật sự rất muốn ăn.
Dù sao sáng nay cũng là lần đầu tiên Lục Cẩn Phàm tự tay nấu đồ ăn cho cô, khiến cô suy nghĩ vấn vương suốt cả ngày. Cô cảm thấy mình chỉ cần một bát mì thì cũng không có gì quá đáng.
Lục Cẩn Phàm thấy ánh mắt này của cô thì khẽ cười: “Xuống xe.”
“Vâng… hả?” Đầu tiên Hạ Mộc Ngôn đáp lại một tiếng rồi lại ngước mắt lên nhìn về phía anh: “Vậy là anh đồng ý rồi à?”
Lục Cẩn Phàm không trả lời đã xuống xe. Hạ Mộc Ngôn cũng vội vàng đẩy cửa xe ra đuổi theo.
Gần bãi đỗ xe của Quốc Tế Oran có một siêu thị hàng tiêu dùng nhỏ, rất bình dân. Hạ Mộc Ngôn theo Lục Cẩn Phàm đi vào, nhìn đại Tổng Giám đốc Lục mua ít đồ gia vị và mì sợi, lại thấy đại Tổng Giám đốc Lục vì lúc chiều từ công ty về không mang tiền mặt mà xòe cái thẻ đen ra cho bà chủ siêu thị.
Bà chủ nhìn thấy thẻ đen thì trong nháy mắt khóe miệng méo xệch.
Bà ta biết ở đây có rất nhiều người giàu có. Nhưng chỉ mua cọng hành với hai túi gia vị mà lại muốn quẹt thẻ thì đúng là không dám nhận khách.
Hạ Mộc Ngôn thấy vậy vội vươn tay ra đè tay Lục Cẩn Phàm xuống, nhanh chóng lấy ra một tờ đồng trong túi đưa cho bà chủ đang ngây người.
“Khụ, trả lại cô đồng xu.” Bà chủ trả tiền thừa xong, ánh mắt không nhịn được lại chuyển từ Hạ Mộc Ngôn nhìn sang Lục Cẩn Phàm.
Kể cả con gái của bà chủ đứng bên cạnh cũng si mê hướng mắt về bên này nhìn đắm đuối.
Người đàn ông dáng người thon dài, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất tỏa sáng như vầng hào quang khiến cho người ta lập tức chú ý đến. Hơn nữa sức hút của anh rất khó có thể dùng một từ để miêu tả chính xác, lành lạnh xa cách nhưng lại không thể không chú ý.
“Có nhiều tiền như vậy mà còn tự đi mua những đồ này…” Thấy bọn họ đi ra, bà chủ và con gái cùng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong lời nói không giấu được sự ngưỡng mộ.
Hạ Mộc Ngôn cứng rắn lôi kéo Lục Cẩn Phàm ra ngoài.
Tuy mới vừa rồi cũng không thấy vấn đề gì, nhưng cô lại cảm thấy ánh mắt bà chủ siêu thị và cô con gái cứ nhìn chằm chằm vào anh như sói đói thấy con mồi. Cô đã nhìn thấy rồi thì không thể nào lờ đi được, cứ thế dắt người đàn ông cao lớn hơn mình đi ra ngoài.
Một tay Lục Cẩn Phàm xách những đồ lặt vặt mới mua, một tay vẫn đút trong túi quần không rút ra. Đôi chân thon dài thong thả bước không nhanh không chậm theo cô về nhà.