Chương :
Nghe thấy thời gian, Hạ Mộc Ngôn mới mở mắt ra lần nữa. Sáng sớm hôm nay, công ty phải họp bù sáng thứ Hai, tám giờ bắt đầu. Bây giờ cô rời giường tắm rửa, không chừng còn chẳng có thời gian ăn sáng, nếu ngủ tiếp sẽ muộn mất.
Thế nhưng dù cho hôm tối qua Lục Cẩn Phàm đã buông tha cho Hạ Mộc Ngôn, thì cô vẫn rất mệt, miệng lầm bầm lầu bầu tựa như oán giận, ôm chăn trên giường lật người đáp: “Em ngủ tiếp hai phút, hai phút nữa sẽ dậy.”
Lục Cẩn Phàm: “…”
Anh xoay người cô gái ôm chăn định ngủ tiếp, dứt khoát hôn xuống, hôn đến khi Hạ Mộc Ngôn không thể không mở mắt ra, nhìn anh nghi hoặc: “Anh làm gì vậy…”
“Dậy, ăn sáng xong thì đi họp.”
“…”
Hạ Mộc Ngôn trừng mắt với trần nhà: “Anh có chắc hôm nay anh phải bay về Mỹ thật không? Sao em cứ có cảm giác anh còn rảnh rỗi hơn cả em vậy? Không ăn sáng một bữa cũng chẳng sao.”
Anh hờ hững đáp: “Sau khi nhìn em ăn sáng xong, anh sẽ về công ty, buổi chiều bay.”
“… Anh sẽ không mặt dày đến độ muốn em tiễn chứ?” Hạ Mộc Ngôn đột nhiên cảm thấy dường như người đàn ông này có ý định đóng gói cả cô mang sang nước Mỹ.
“Không cần.”
Nghe hai chữ này, cuối cùng Hạ Mộc Ngôn mới lười biếng bò dậy từ trong chăn. Vừa chớp mắt cô đã nhìn Lục Cẩn Phàm vén chăn xuống giường. Áo sơ mi quần dài trên người anh có vài nếp nhăn, nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể. Một lát trước khi ra khỏi cửa, cô ủi qua loa một lượt là thẳng ngay, vừa đúng lúc trong phòng nghỉ của cô có chuẩn bị bàn ủi hơi nước. Lúc Hạ Mộc Ngôn rời giường không cẩn thận ấn trúng nút điều khiển rèm cửa sổ cạnh mép giường, vì vậy rèm tự động mở ra, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu xuống cơ thể người đàn ông. Mái tóc đen ngắn trên đỉnh đầu của anh hơi rối, dưới nắng sớm, đường nét ngũ quan vô cùng thanh khiết tuấn tú.
Sau khi xác định cô sẽ không ngủ nướng nữa, Lục Cẩn Phàm mới xoay người bước vào phòng tắm.
Hạ Mộc Ngôn nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, nhấc tay ra sức vuốt tóc mình. Mặc dù vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng rốt cuộc cô cũng phải chấp nhận rời giường. Suy cho cùng, cho dù không ăn sáng thì hiện giờ cô cũng không tài nào ngủ tiếp được.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, cô xoay người nhìn về hướng đó. Bấy giờ Hạ Mộc Ngôn mới có tâm trạng cẩn thận nhớ lại đêm qua từ sau khi anh tới đã xảy ra chuyện gì.
Anh bảo hôm nay phải trở về Mỹ.
Anh nói muốn cô ăn một bữa cơm tối với anh.
Sau đó, anh đưa cô về thì bị mắc mưa, tắm rửa sạch sẽ ở đây, diễn biến tiếp theo đã dẫn tới tình trạng không thể cứu vãn…
Tiếp theo nữa, cô ôm anh ngủ. Sau một đêm dường như họ đã trở lại cuộc sống vợ chồng ấm áp ngày trước. Anh gọi cô dậy, gọi cô ăn sáng, sau đó cô đi làm, còn anh chuẩn bị chiều bay về Mỹ.
Nếu như không phải có chuyện bay về Mỹ, thoạt nhìn tất cả mọi thứ đều thập toàn thập mỹ.
Anh cố ý để cô nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp mà hai người từng chung sống, muốn cô nhớ lại mọi thứ, muốn cô chờ anh từ Mỹ trở về sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh sao?
Theo lý thuyết, Hạ Mộc Ngôn hẳn phải nổi giận vì mưu tính kỹ càng từng bước của anh, nhưng vừa nghĩ tới chuyện anh sắp đi Mỹ, hơn nữa còn chẳng biết khi nào trở lại thì chút tức giận khi thức dậy cũng tan tành mây khói.
Lục Cẩn Phàm chỉ chiếm dụng phòng tắm của cô vài phút. Dù sao sau chuyện đêm hôm qua, bọn họ cũng đã tắm rửa rồi, anh chỉ cần tắm qua loa rồi ra khỏi phòng. Hạ Mộc Ngôn thấy anh đã ra thì đành phải đứng dậy rửa mặt.
Sau khi vệ sinh buổi sáng xong, cô đẩy cửa phòng tắm định ra ngoài, nhưng lại sực nhớ tới nơi này là công ty, lát nữa lại phải mở cuộc họp, nên cô lấy túi mình qua, trang điểm nhẹ nhàng một chút. Sau khi xong xuôi, cô chuyển mắt nhìn qua thì mới phát hiện người đàn ông cao ráo lạnh lùng đang nghiêng người tựa lên khung cửa, đôi mắt trầm lắng đen láy lẳng lặng nhìn cô chăm chú hồi lâu.
Bàn tay đang cầm son của Hạ Mộc Ngôn suýt nữa thoa lệch, cô vội vã thoa son qua loa rồi thôi, khụ một tiếng: “Nhìn em như thế làm gì?”
Lục Cẩn Phàm quan sát cô, thấp giọng đáp: “Thật ra mỗi ngày cùng nhau thức giấc, rửa mặt xong thì đứng bên cạnh nhìn em trang điểm, có thể xem như một kiểu hưởng thụ.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Người đàn ông này đang nói lời tình tứ với cô sao?