Chương :
Chờ đến khi bọn chúng phản ứng kịp thì khẩu súng trong tay Lục Cẩn Phàm đã nhắm vào giữa trán một tên.
Trong nháy mắt, mặt gã thuộc hạ bị anh siết chặt cổ biến sắc, gã nhìn người đàn ông đang chĩa súng vào người mình.
Súng trong tay Lục Cẩn Phàm chính là súng trên người gã. Tốc độ tước súng của Lục Cẩn Phàm nhanh đến nỗi gã không kịp phát giác.
Không thể ngờ, người đàn ông được giang hồ mệnh danh là Mr. Control, cũng chính là cố vấn và boss thần bí sau lưng căn cứ XI, nhưng rất ít người tận mắt chứng kiến anh đích thân động thủ, lại có tài nghệ hơn người đến vậy!
Lục Cẩn Phàm mặc áo sơ mi đen và quần dài thoải mái nhưng nguy hiểm, ánh mắt lạnh lẽo bình thản, phun ra hai tiếng lạnh như băng: “Thả người.”
Mặt tên bị Lục Cẩn Phàm khống chế lúc trắng lúc xanh, cổ họng bị bóp nên không thể lên tiếng, cũng không cách nào thoát ra.
Hiển nhiên mấy tên xung quanh không màng đến mạng sống của tên này, vẫn tiếp tục chĩa súng về phía Lục Cẩn Phàm, nét mặt đầy đề phòng. Nhưng vì bọn chúng vẫn muốn moi được thứ mình muốn nên không thể bắn chết anh.
Trong thời điểm đấu trí giằng co này, người phải nơm nớp hoảng sợ đương nhiên là đám người kia, còn Lục Cẩn Phàm thì hoàn toàn ngược lại.
Anh cười lạnh, bất ngờ vung tay lên, đám còn lại chỉ nghe thấy một tiếng “Đoàng”.
Chuỗi đèn trần hành lang khách sạn bị đạn xuyên qua một cách chính xác. Đèn thủy tinh bị bắn vỡ nát, rơi ập xuống sàn.
Cuối hành lang có cửa sổ ở hai bên, ánh đèn ở giữa hành lang bị tắt phụt đi trong nháy mắt, tất cả tối om.
Người đầu tiên lao vào từ cửa thoát hiểm chính là A K. Tiếng súng vang lên sau khi Lục Cẩn Phàm cướp được súng chính là ám hiệu bất biến từ trước đến giờ của căn cứ XI. Ngay khi tiếng súng vang lên, A K lao vào với tốc độ nhanh nhất, theo sát phía sau là các thành viên khác của căn cứ đã lặng lẽ bò từ cầu thang thoát hiểm lên đến tầng trên cùng của khách sạn.
Trong hành lang tối tăm, đám người Campuchia còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đánh gục, toàn bộ súng và những thứ có thể dùng làm vũ khí trong tay đều bị tước sạch chỉ trong chớp mắt. Tất cả mọi việc diễn ra vô cùng lặng lẽ, ngoại trừ tiếng súng báo hiệu của Lục Cẩn Phàm thì tất cả hành động sau đó đều không phát ra một tiếng động nào. Thậm chí những tên bị đột kích ngã gục cũng không phát ra được âm thanh nào qua cổ họng.
Gã bị Lục Cẩn Phàm siết cổ là tên duy nhất không bị đánh gục, bây giờ mắt cũng dần dần thích ứng được với bóng tối. Sau khi nhìn cảnh tượng xung quanh, và thấy người của căn cứ XI thì gã lập tức muốn hét to lên đánh động đám người đang giam giữ Hạ Mộc Ngôn trong phòng.
Nhưng khi gã định mở miệng thì người đàn ông cầm súng trước mặt đã chĩa họng súng vào giữa trán gã. Dường như anh không hề bị uy hiếp vì hành động muốn báo động kia.
Nét mặt Lục Cẩn Phàm không thay đổi, anh bật ra hai tiếng lạnh lùng: “Mở cửa.”
Gã kia nhìn anh, đôi môi run rẩy, có lẽ vì họng súng chĩa vào đầu mà gã không dám lên tiếng. Gã đang định thẽ thọt lên tiếng xin tha mạng thì cánh cửa không xa ở đằng sau đã bị mở ra.
Tuy sau phát súng đầu tiên đã không có thêm tiếng động gì, nhưng dù sao đây cũng không phải là súng giảm thanh, lúc Lục Cẩn Phàm nổ súng, người bên trong không thể không nghe thấy. Chỉ có điều trong một thoáng bọn chúng không đoán được phát súng đó là do đồng bọn của chúng bắn hay người khác bắn ra. Dù sao nếu Lục Cẩn Phàm đã vào được khách sạn thì người cũng đã bị lục soát, không thể mang súng theo.
Nhưng tên ra mở cửa không thể ngờ, cửa vừa mở thì gã đã nhìn thấy hơn hai mươi người của căn cứ XI dàn hàng đứng bên ngoài, toàn bộ súng đều chĩa về phía này.
Gã kia chết lặng, đồng tử co lại, định lùi ra đằng sau, nhưng thấy mấy họng súng trước mặt thì sợ hãi đứng chắn trước cửa không dám ho he. Cả hành lang lập tức yên lặng.
Từ đầu đến cuối Lục Cẩn Phàm vẫn lãnh đạm bình tĩnh không hề hoảng loạn.
Gã đứng trước cửa nhìn thấy Lục Cẩn Phàm trong bóng tối lờ mờ, rồi lại nhìn thấy đồng bọn của mình ngã gục xuống bất tỉnh, còn có người đang bị khống chế, nên quay phắt người lại.
Ngay khi gã vừa cử động, A K đã nổ một phát súng vào vai gã kia. Đám người trong phòng đã sớm ở trong tình trạng sẵn sàng chờ ám hiệu, tên cầm đầu cũng đã lôi Hạ Mộc Ngôn từ trên giường dậy. Khi A K dẫn người lao vào trong thì nhìn thấy đám người kia đang vác Hạ Mộc Ngôn trên vai, đứng ở hướng ra ngoài ban công. Tất cả bọn chúng đang cầm súng chĩa ra cửa.
Bọn chúng ít người, chắc chắn không có đủ đạn, nhưng trong tay bọn chúng có con bài tẩy là Hạ Mộc Ngôn.
Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn còn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm đã bị bọn chúng vác trên vai, sau khi rời khỏi bệnh viện lại bị di chuyển như vậy, không biết có chịu đựng được không, A K phẫn nộ lạnh lùng nhìn bọn chúng, chĩa khẩu súng trong tay vào gáy tên đang vác Hạ Mộc Ngôn.
“Cảnh sát Los Angeles và thành viên căn cứ XI đã bao vây toàn bộ khách sạn. Nếu không muốn mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn thì lập tức thả người ra.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đứng sau A K vang lên: “Cho các người ba mươi giây cuối cùng.”