Chương :
Lục Cẩn Phàm không nói gì, vẫn nhìn người nằm im không nhúc nhích hôn mê trên giường bệnh.
Biết tình trạng bây giờ của Lục Cẩn Phàm tựa như chỉ ngồi đợi Hạ Mộc Ngôn tỉnh lại, những chuyện khác chẳng liên quan gì đến anh, Tần Tư Đình không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vai Lục Cẩn Phàm, rồi lại đưa mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn đang say giấc, dường như không hề mộng mị.
Cô nằm im bất động, sắc mặt nhợt nhạt đến độ gần như trong suốt, thoạt nhìn không giống như một người thật sự tồn tại.
Lục Cẩn Phàm nắm lấy bàn tay đầy vết bầm tím không gắn kim tiêm của Hạ Mộc Ngôn, siết chặt.
Lại nửa tháng trôi qua.
Lục Cẩn Phàm đã được phép ngồi trong phòng bệnh mỗi ngày với Hạ Mộc Ngôn.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của người phụ nữ vẫn luôn được anh nắm trong tay. Lúc này điện thoại đặt ở mép giường bỗng rung lên, Lục Cẩn Phàm hờ hững nhìn thoáng qua rồi nâng cánh tay còn lại lên nhận điện thoại.
“Ông Lục, sau lưng A Đồ Thái còn có một người ba nuôi mà lúc trước hắn quen ở Mexico, là một Bố già Mafia. Hơn hai mươi năm trước lão ta cũng đã trà trộn trong các nước chiến loạn trên thế giới. Mấy năm gần đây thế lực ông ta bị phân chia quá nửa, đám đàn em và tài sản còn sót lại không đủ để bọn chúng chống đỡ, cho nên mới phái A Đồ Thái nghĩ mọi cách moi ra nguồn gốc đường dây của số súng ống đạn dược bí mật từ chỗ ông hòng chiếm đoạt mấy tỉ tiền bẩn kia. Hiện tại chúng ta đã tìm ra được ba nuôi của A Đồ Thái, lão ta tuổi già sức yếu, đang nằm chờ chết trong bệnh viện bởi vì mấy tháng trước khám ra bệnh ung thư gan. Thấy A Đồ Thái ra quân bất lợi nên đám đàn em của lão ta đã chạy sạch. Bên cạnh lão ta chỉ còn lại mười mấy người, nhưng hiện nay đã bị chúng ta khống chế. Lão ta muốn gọi điện thoại cho ông, ông có muốn nhận không?”
Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nói: “Người sắp chết rồi, còn muốn nói cái gì?”
Đối phương đưa điện thoại giao cho ba nuôi A Đồ Thái. Tiếp theo, ở đầu dây bên kia vang lên âm thanh yếu ớt già cỗi: “Mr. Control, nhiều năm trước tôi đã từng qua lại với cậu, chỉ là khi đó cậu không tra ra tôi. Không ngờ bây giờ đứa con trai nuôi duy nhất của tôi lại rơi vào tay cậu.”
Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, chỉ chậm rãi vuốt ve bàn tay Hạ Mộc Ngôn, dịu dàng phủ lên mỗi ngón tay của cô, như muốn sưởi ấm ngón tay lạnh băng
“Mr. Control, Trung Quốc có một câu nói gọi là lấy trứng chọi đá, tôi biết tình hình hiện giờ của chúng tôi như vậy hoàn toàn không có tư cách đàm phán điều kiện với cậu, nhưng tôi không có con, A Đồ Thái lại là đứa con trai nuôi duy nhất của tôi, mấy năm qua nó đều trung thành hiếu thảo đi theo bên cạnh tôi. Tôi bằng lòng lấy hết tài sản còn lại chuyển cho các cậu, chỉ xin các cậu có thể bỏ qua cho nó. Hiện giờ tôi muốn biết, rốt cuộc cậu đã làm gì con của tôi rồi?”
Đáy mắt Lục Cẩn Phàm đen kịt lạnh băng, anh khinh khỉnh cười khẩy: “Đáng lý ông nên hỏi, tôi muốn xử lý các người thế nào.”
Lời nói này chứng tỏ anh vốn không định thả người, hơn nữa rõ ràng còn có ý xử lý sạch tất cả bọn chúng từ trên xuống dưới. Trong nháy mắt, đối phương ở đầu dây bên kia điện thoại trở nên yên lặng. Lục Cẩn Phàm đang định tiếp tục nói gì đó, thì bỗng nhiên ánh mắt Lục Cẩn Phàm khựng lại. Anh rũ mắt nhìn ngón tay của Hạ Mộc Ngôn giần giật trong lòng bàn tay mình.
Lục Cẩn Phàm ném điện thoại di động sang một bên, ra sức nắm chặt tay Hạ Mộc Ngôn, càng cảm nhận được rõ ràng động tác yếu ớt của ngón tay cô.
Điện thoại còn chưa cắt đứt, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của ba nuôi A Đồ Thái: “Mr. Control, chúng ta có thể đàm phán điều kiện, xin cậu…”
Lục Cẩn Phàm mặc kệ điện thoại, tắt máy, rồi lại nhìn người phụ nữ vẫn luôn nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, thấp giọng gọi: “Mộc Ngôn.”
Bàn tay Hạ Mộc Ngôn dường như có cảm giác, lại nhúc nhích hai cái trong lòng bàn tay anh. Mặc dù động tác yếu ớt, nhưng so với trạng thái không hề có một chút phản ứng cũng như không có cảm giác mấy ngày trước thì xem như đã tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Lục Cẩn Phàm lập tức sai người gọi Bác sĩ Wendelll.
Sau khi chạy tới, Bác sĩ Wendelll tiên hành một loạt kiểm tra cho Hạ Mộc Ngôn, vui vẻ gật đầu: “Trong tiềm thức, Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn cố gắng duy trì sự sống và ý chí, cô ẩy không h”ê bỏ cuộc. Thật đáng mừng là tổn thương của cô Hạ không tạo thành nguy hiểm trí mạng, nhưng vẫn phải tiếp tục trị liệu nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Tổn thương bên trong và bên ngoài đều không nghiêm trọng nữa, cũng sẽ không để lại di chứng. Tuy nhiên lúc trước não bộ cô ấy bị xuất huyết dưới nhện, mặc dù phẫu thuật thuận lợi, nhưng không thể đảm bảo tình trạng các mạch máu xuất huyết sẽ hồi phục hết. Trong thời gian ngắn chúng tôi vẫn chưa thể dự đoán rốt cuộc khi nào cô ấy sẽ tỉnh, nhưng cơ thể cô ẩy đã khôi phục ý thức tự chủ. Dù cô ẩy không tỉnh, thì khi bình phục đến mức độ nhất định, mỗi ngày có thể đưa cô Hạ ra phơi nắng, tăng cường hệ miễn dịch, điều chỉnh thân thể đến trạng thái khỏe mạnh nhất.”
“Trong thời gian ngắn vẫn chưa thể đoán được thời gian hồi tỉnh là có nghĩa gì?” Lục Cẩn Phàm cau mày.
“Ý là việc này phải phụ thuộc vào chính cô ấy. Khi nào tỉnh, sau khi tỉnh lại có ảnh hưởng về phương diện nào không thì phải đợi cô ấy tỉnh lại rồi mới biết. Hẳn là Bác sĩ Tàn cũng đã nói qua với ông, tuy kiểu não xuất huyết dưới nhện này không trí mạng, nhưng xuất huyết có thể sẽ chèn ép thằn kinh não bộ, có khả năng ảnh hưởng đến trạng thái tỉnh táo sau khi cô ấy tỉnh lại. Nhưng vẫn là câu nói đó, phải đợi sau khi cô ấy tỉnh lại rồi mới biết.”
Đúng là Tần Tư Đình có nói qua, rất có thể cô sẽ bị ảnh hưởng đến trí nhớ và trạng thái tỉnh táo. Trong trường hợp máu đọng bên ngoài mạch máu thì sẽ dẫn đến tình trạng thường xuyên đau đầu.