Chương :
Vốn dĩ hai người chẳng có thâm thù đại hận gì, chẳng qua cô ta chỉ muốn chèn ép Hạ Mộc Ngôn vài câu, khoe khoang chồng mình để cô thấy được cô ta bây giờ sống tốt đến cỡ nào mà thôi. Dù sao khi còn bé, nhà cô ta cũng chẳng có nhiều tiền như nhà họ Hạ. Mặc dù quan hệ giữa cô ta và Hạ Mộng Nhiên tốt, nhưng việc nhà cô ta thấp hơn nhà họ Hạ một bậc vẫn là bóng ma tâm lý trong lòng cô ta. Cuối cùng sau nhiều năm, hai người cũng hòa nhau một ván trên vùng đảo này. Hiện giờ cô ta cảm thấy toàn thân thật sảng khoái.
“Ông xã, chúng ta đi thôi.” Khoe khoang đủ rồi, Yiyi ôm cánh tay người đàn ông, hai người thân mật xoay người ra ngoài.
Kết quả trong khoảnh khắc vừa xoay người, chồng Yiyi liền ngẩn ra nhìn người đàn ông không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu. Đầu tiên anh ta không dám chắc chắn, nhưng sau khi nhìn kỹ vài giây, vẻ mặt anh ta lập tức có biến hóa: “Lục tổng?”
Vừa nghe thấy cách xưng hô này, Yiyi sửng sốt một chút, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra.
Chồng cô ta chính là tổng phụ trách được điều đến khu du lịch trên đảo này, nhưng ông chủ thật sự của hòn đảo lại là boss lớn của Tập đoàn Shine. Người có thể khiến chồng cô ta vừa cẩn trọng vừa kinh ngạc gọi như vậy, khẳng định là boss Lục – Lục Cẩn Phàm trong truyền thuyết.
Yiyi vội vàng bày ra gương mặt tươi cười khách sáo: “Xin chào Lục tổng.”
Khuôn mặt Lục Cẩn Phàm lạnh tanh, đứng quay lưng về phía đám người qua lại trên đường, người như đông kết thành một lớp băng, ánh mắt đặt trên người bọn họ cũng rất lạnh lẽo.
Yiyi bị ánh mắt này chiếu tướng thì chân hơi nhũn ra, vô thức quay sang chồng mình.
Ngay lúc chồng cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì thì ánh mắt Lục Cẩn Phàm lạnh lùng lướt qua hai người họ, nhìn Hạ Mộc Ngôn ở bên trong: “Em thích bánh kem nào à?”
Hạ Mộc Ngôn mím môi, không nói. Cô biết bản thân bị bệnh, cũng biết đầu óc mình không tỉnh táo, nên không muốn gây thêm phiền phức cho Thâm Thâm. Vì vậy, cô im lặng lắc đầu, không nhiều lời.
Ngay lúc Lục Cẩn Phàm nói chuyện với Hạ Mộc Ngôn bằng giọng điệu hết sức nhẫn nại thì không chỉ nhân viên tiệm bánh mà ngay cả Yiyi và chồng cô ta đều đơ mặt ra.
Bầu không khí trong tiệm bánh kem dường như bị đông kết thành sương trong tích tắc.
“Lục tổng, anh…” Chồng Yiyi dè dặt mở miệng, thử dò xét.
Yiyi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Lục Cẩn Phàm đã hoàn toàn phớt lờ bọn họ, bước vào. Khoảnh khắc lướt qua nhau, khí thế lạnh lùng của anh khiến Yiyi không nhịn được mà run rẩy, nhìn chồng mình ra vẻ cầu cứu: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Lục tổng lại đến đây?”
Hơn nữa sao dáng vẻ của anh lại giống như rất thân quen với Hạ Mộc Ngôn vậy?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ lập tức khiến cô ta có dự cảm thật tồi tệ, chẳng lẽ…
Lục Cẩn Phàm bước tới trước mặt Hạ Mộc Ngôn, nhìn dáng vẻ ấm ức nhưng lại nhẫn nhịn không muốn nói của cô thì giơ tay lên xoa đầu cô vỗ về: “Anh xếp hàng mua trà sữa giúp em, nhưng vừa đảo mắt đã không thấy em đâu, thích bánh kem à? Hửm?”
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới giơ tay lên chỉ chiếc bánh kem chín tầng màu xanh lam phía sau: “Em thấy cái này đẹp mới bước vào nhìn, nhưng bọn họ nói bánh kem này rất đắt, em không mua nổi.”
“Thật sao?” Lục Cẩn Phàm không giận, ngược lại còn quay về phía nhân viên cửa tiệm cười, dường như nụ cười nơi khóe môi còn mang theo vài phần băng tuyết lạnh lẽo.
Lúc Yiyi xoay người lại thì thấy Lục Cẩn Phàm dịu dàng ôm Hạ Mộc Ngôn vào lòng, mí mắt cô ta giần giật, cảm giác sắp tiêu tùng đến nơi…
Ban đầu nhân viên tiệm bánh kem đứng bên cạnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi quản lý tiệm bánh chạy từ phòng làm bánh ở tầng hai xuống, vừa nhìn thấy Lục Cẩn Phàm, vẻ mặt ông ta lập tức kinh hãi.
Vừa rồi, ông ta cũng nghe thấy động tĩnh dưới tầng, nhưng chỉ cho rằng ai đó tới phá rối mà thôi. Dù không xuống xem, nhưng đại khái ông ta cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ vừa nhìn thấy Lục Cẩn Phàm xuất hiện ở đây, thậm chí còn có vẻ rất quan tâm tới cô gái trẻ trước mặt, ông ta lảo đảo, vội vã chạy tới xin lỗi: “Lục tổng, là hiểu lâm, đều là hiểu l”âm mà thôi. Nhân viên tiệm chỗ chúng tôi không hiểu chuyện, bình thường bọn họ quen tiếp xúc với những người nước ngoài nên nói chuyện hay làm việc cũng tiêm nhiễm thói xấu tùy tiện không đúng mực, đều tại chúng tôi không quản lý tốt…”
Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nhìn thoáng qua Hạ Mộc Ngôn trước mặt.
Hạ Mộc Ngôn không biết tại sao thái độ những người này lại bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ngây người không nói gì.
“Lục tổng, anh tới đây để khảo sát hạng mục trên đảo sao? Hay còn sắp xếp hoạt động nào khác? Sao anh không nói trước cho chúng tôi một tiếng? Chúng tôi đã bố trí xong xuôi rồi, vậy anh…” Chồng Yiyi dự cảm có gì đó không hợp lý lắm, nên nói chuyện cũng khách sáo lấy lòng.