Chương :
Lục Cẩn Phàm không đáp lại lời Yiyi, mà chỉ nhướng mắt, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cảm giác đập nát bánh kem thế nào?”
“…” Yiyi chột dạ, không dám ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ gắng gượng đáp lại: “Cũng… cũng được… Lục tổng thấy vui là được rồi.”
Lục Cẩn Phàm cười khẽ: “Tôi vui?”
“Vâng… vâng… Lục tổng thấy vui là được…” Yiyi nói năng lộn xộn, gật đầu.
“Muốn tôi vui thì phải trả một cái giá không nhỏ đâu.”
Yiyi nghe ra ý trào phúng lạnh lẽo trong giọng nói của Lục Cẩn Phàm, không biết rốt cuộc mình đã làm gì chọc giận vị Thần này, cũng hoàn toàn không biết phải làm gì bây giờ mới phải.
Điều khiến cô ta cảm thấy hoảng loạn chính là chẳng lẽ Hạ Mộc Ngôn thật sự là vợ anh?
Bỗng nhiên, Lục Cẩn Phàm chỉ vào một cái bánh kem bảy tầng đặt trong tủ kính gần nhất, ra hiệu bảo nhân viên cửa tiệm đẩy bánh kem tới trước mặt anh.
Ánh mắt Yiyi cứng đờ, ngước lên nhìn về phía Lục Cẩn Phàm.
“Đập.” Một tiếng nói rét lạnh phát ra từ miệng Lục Cẩn Phàm, ánh mắt anh âm u, hoàn toàn không chút ấm áp.
Yiyi run người: “Cái này… cái này…”
Lục Cẩn Phàm dù có cười khẩy thì trong nụ cười vẫn xen lẫn tia dụ hoặc: “Không phải cô nói chỉ cần tôi vui là được sao?”
“Nhưng mà…”
“Đập!” Lục Cẩn Phàm không cho cô ta cơ hội nói thêm bất cứ chữ nào, ánh mắt anh như đao phủ nhìn cô ta.
Yiyi ngây người, nhưng dưới đôi mắt như đóng băng của anh, cô ta chẳng dám chậm trễ, duỗi tay nâng chiếc bánh kem bảy tầng nặng trịch lên. Động tác nâng bánh khiến khắp người đều dính bơ, nhưng cô ta chẳng dám nhiều lời. Sau khi chần chừ mười mấy giây, cô ta cắn chặt răng, dứt khoát ném cả chiếc bánh kem xuống đất.
Hai cái bánh kem lớn rơi xuống đất, bơ và bánh tan thành từng mảng lớn, trở thành một đống bầy nhầy. Vị ngọt của bơ thoang thoảng trong không khí nhưng chẳng mang lại cảm giác ngọt ngào, ngược lại khói súng đang âm thầm áp sát.
Nhìn bánh kem bị ném rơi vãi trên đất, nhân viên cửa tiệm chẳng dám hó hé, chồng của Yiyi càng không dám nói lung tung, ngay cả một câu bênh vực cũng chẳng thốt nên lời.
Mà tiếng động bên trong lại thu hút không ít người đi đường vây xem.
“Tiếp tục.”
Giọng nói Lục Cẩn Phàm lạnh lùng, ánh mắt nhạt màu liếc nhìn tất cả mười mấy cái bánh kem lớn nhỏ trong cửa tiệm. Trong đó có không ít bánh phải giao hôm nay, còn vài cái là hàng mẫu mới làm mấy ngày trước.
Những nhân viên kia nhìn thấy ánh mắt Lục Cẩn Phàm thì cũng đoán được ý của anh, nhưng không ai dám lên tiếng, cũng như không dám bước lên ngăn cản.
Ban đầu những nhân viên cửa tiệm còn không biết Tổng Giám đốc Lục là ai, nhưng khi thấy người quản lý nịnh bợ anh, thì họ dám chắc anh chính là chủ nhân đằng sau của hòn đảo này. Nghe nói chủ nhân hòn đảo này họ Lục, vậy đây chắc chắn là anh rồi.
Ai lại dám đi trêu vị Thần này chứ, đúng là không muốn sống ở Argentina và hòn đảo tấc đất tấc vàng này nữa! “Lục tổng, chuyện này… đập một cái là đủ rồi… cái này…”
Lục Cẩn Phàm phớt lờ lời nói của Yiyi, đôi mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt cô ta: “Cô đập, hay là tôi bảo chồng cô đập?”
Yiyi run rẩy, một khi chuyện này liên lụy đến chồng cô ta thì sẽ không còn đơn giản nữa, dù sao Lục Cẩn Phàm cũng là chủ nhân của đảo này, mà chồng cô ta được Tập đoàn Shine trao quyền tổng phụ trách trên đảo. Nếu như chọc phải boss lớn, không chừng chồng cô ta cũng… Vậy đến lúc đó tổn thất không chỉ là bánh kem bình thường thế này.
Cô ta vội vã xoay người cầm hai cái bánh kem nhỏ trong tủ kính lên ném mạnh xuống đất.
Người vây xem bên ngoài cửa tiệm càng ngày càng nhiều, liên tục chỉ trỏ Yiyi đang ném bánh. Cô ta theo chồng mình tác oai tác quái trên đảo mấy năm trời, rất nhiều thương gia đã không vừa mắt. Lúc này nhìn thấy cô ta đập bánh kem trong tiệm thì không khỏi bàn tán sôi nổi, cho rằng đầu óc cô ta không bình thường, số người hóng hớt ngày càng nhiều.
“Tiếp tục.” Giọng nói Lục Cẩn Phàm vẫn lạnh lùng.