Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Hạ Mộc Ngôn do dự nhưng vẫn trốn dưới bàn làm việc không nhúc nhích. Cô ngước mắt lên, vẻ mặt trông mong, chắp hai tay trước ngực nhìn về phía Lục Cẩn Phàm.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô gái bên dưới bàn làm việc, dường như khóe môi hơi nhếch lên.
“Cô ấy có tới, nhưng hiện giờ đã đi rồi.”
Lúc Lục Cẩn Phàm nói dối, anh bình tĩnh đến nỗi ngay cả Hạ Mộc Ngôn cũng phải giơ ngón tay cái ra.
Dù gì cô đang ngồi co ro trước mặt anh, thế mà dưới hoàn cảnh này anh vẫn bình tĩnh cứ như cô không tồn tại vậy. Nếu đổi lại là cô, chắc chắn cô sẽ lúng túng đến nỗi không thể giữ được bình tĩnh, ít nhất trong lòng sẽ rối loạn.
“Cái con bé nhà họ Hạ này, đến nhanh, đi cũng nhanh.” Ông cụ Lục hừ một tiếng, chống gậy bước tới bàn làm việc: “Cuối tuần này, cháu có dẫn Hạ Mộc Ngôn về nhà họ Lục không?”
Cuối tuần là đại thọ tám mươi của ông cụ Lục. Đã lâu rồi ông cụ không gặp cháu dâu, sợ rằng hôm đó vẫn không thấy người, cho nên ông mới đi thẳng đến đây thám thính tình hình.
Lục Cẩn Phàm như cười như không: “Nửa năm nay ông vẫn dán mắt vào động tĩnh của Ngự Viên, nắm rõ tình hình như lòng bàn tay. Chắc ông cũng biết tình cảm vợ chồng chúng cháu không hề lạnh nhạt, dĩ nhiên cô ấy sẽ đến dự đại thọ của ông.”
Nghe Lục Cẩn Phàm nói như vậy, nhất thời ông cụ Lục giống như được uống thuốc an thần, gật đầu: “Được, được! Vậy thì tốt!”
Ông cụ Lục đảo mắt một cái, lại nhướng mày trách cứ: “Cái gì mà dán mắt vào động tĩnh của Ngự Viên hả? Tiểu Trần thấy tình cảm hai đứa hòa thuận cho nên mới báo với ông một tiếng! Kết hôn lâu rồi mà còn chưa thấy trong bụng con bé nhà họ Hạ có động tĩnh gì! Ông đây đã là ông lão tám mươi rồi, nằm mơ cũng muốn ôm chắt trai! Thằng nhóc như cháu vốn không hiểu tâm trạng đã bước nửa chân xuống mồ của ông đâu!”
Hạ Mộc Ngôn đột nhiên thầm than, khó trách chị Trần lại quan tâm tình cảm giữa hai người bọn họ như vậy, thì ra là do ông nội ngầm cài vào.
May mà chị Trần là người của ông nội, chứ nếu đổi thành người của những kẻ có mục đích bất chính, chắc chắn Lục Cẩn Phàm sẽ không để chị ấy ở lại lâu như vậy.
Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông nội một cái, tiện tay đùa nghịch chiếc bút máy trên bàn. Bút máy trên bàn dừng lại, anh mở miệng, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Tám mươi tuổi còn có thể giơ gậy rượt tên trộm chạy khắp thế giới, cháu thấy hai mươi năm nữa, ông cũng chưa nhập thổ nổi đâu.”
Nhắc tới chiến tích vĩ đại tiện tay bắt được tên trộm hai tháng trước, mắt ông cụ Lục sáng ngời rạng rỡ, vô cùng đắc ý: “Đúng vậy, nếu cháu không mau chóng sinh chắt trai cho ông, vậy nếu hai mươi năm sau ông không còn nữa thì làm sao ông tìm vợ cho chắt trai hả?”
Hạ Mộc Ngôn ở dưới bàn làm việc: “…”
Không biết nồi lẩu này có ăn được không.
“Gần đây họ hàng từ các nơi đổ về nhà họ Lục không ít, sao ông có thời gian rảnh rỗi ra cửa thế?” Lục Cẩn Phàm thuận miệng hỏi.
Ông cụ Lục hừ cười: “Họ hàng? Cái lũ mặt dày cách xa cả tám trăm trượng mà cứ một mực muốn làm thân với nhà họ Lục ấy hả? Ông đây muốn trải qua đại thọ náo nhiệt nên cũng mặc kệ chúng. Hôm nay chiến hữu cũ đi ngang qua Hải Thành, ông ta muốn mời ông uống trà nên ông sẵn tiện đi dạo một chút, hòng được yên tĩnh.”
Bất chợt, cửa phòng làm việc có tiếng gõ cửa, Lục Cẩn Phàm lãnh đạm mở miệng: “Vào đi.”
Hạ Mộc Ngôn ở dưới bàn nên không biết là ai tới, nhưng cô mơ hồ nghe được tiếng giày cao gót gõ lên sàn.
“Lục tổng, tài liệu hội nghị buổi sáng đã sắp xếp xong, bên kia đã giao bảng báo cáo tài vụ hàng tháng cho phòng thư ký, tôi đã mang hết lên đây cho anh rồi ạ.”
Giọng nói ấy mềm mại dễ nghe, dịu dàng điềm tĩnh.
Là nữ thư ký vừa rồi.
Tiếng ông cụ Lục cũng đồng thời ngừng lại, giọng nói chuyển hướng, dường như ông đang xoay đầu lại nhìn người mới đến.
“Cháu là An Thư Ngôn à?” Ông cụ Lục hỏi.