Chương :
Vì sao không thấy người nào nhỉ?
Phong Lăng đuổi theo một mạch tới đây, nhìn thấy trước mắt chính là phòng xông hơi thô sơ được bố trí bên trong cô nhi viện, kết cấu bốn phía xung quanh đều được làm bằng gỗ, bên trong tựa hồ còn có ánh đèn. Theo lẽ thường thì người kia hẳn là không thể nào chui vào trong này được, dù sao với góc độ của cửa và cửa sổ thế này thì không thể vào được, ấy vậy thoáng chốc đã không còn thấy tăm hơi người kia đâu nữa.
Nhóc chuyển mắt nhìn về phía cây đại thụ cao che trời bên cạnh phòng xông hơi rồi nhanh chóng leo lên đó, tiếp đó lại nhanh chân bước lên nóc nhà. Bất chợt nhìn thấy người kia đã từ nóc nhà chạy trốn tới một mái hiên cách đó không xa, lập tức nhóc lạnh mặt, rồi nhanh chóng đuổi theo. Kết quả cũng không biết nóc nhà này là do vừa rồi bị người nọ giẫm hỏng hay là do đã lâu năm chưa được sửa lại, nhóc mới vừa quay người thì thình lình nghe được tiếng rạn nứt của tấm ván gỗ trên nóc phòng!
“Rắc!” một tiếng, trong nháy mắt, cả người Phong Lăng liền rơi xuống dưới qua ba tấm ván gỗ bị gãy. Tay của nhóc đang định nắm lấy mép bên cạnh, nhưng tấm ván nơi đó cũng bị gãy theo.
Còn chưa tới nửa giây, cả người Phong Lăng đột nhiên mất đi trọng lực mà rơi xuống phía dưới. Nhóc rơi vào trong thùng nước nóng, sau đó ngoi đầu lên khỏi nước. Trong làn hơi nước mờ ảo, nhóc bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen láy lạnh lùng.
Trong làn hơi nước mờ mịt, Phong Lăng không thể nhìn thấy rõ sắc mặt của đối phương, chỉ có thể trông thấy vẻ lạnh lùng từ trong cặp mắt đen láy kia.
Nhóc không thể ngờ được rằng nóc phòng xông hơi bằng gỗ của cô nhi viện đã lâu không được sửa sang này nói hỏng là hỏng ngay được, càng không ngờ tới chính là còn có người đang ngâm mình dưới này…
Người đàn ông đang ngâm mình trong thùng gỗ to lớn, có thể bởi vì đã ngâm lâu cho nên giờ phút này làn da màu lúa mạch khỏe mạnh lại hơi trắng ra. Nhất là cách làn hơi nước, khi nhìn về phía thiếu niên đang ở trong nước chỉ để lộ ra nửa cái đầu, hơi thở lười biếng lạnh như băng kia càng làm cho người ta vô thức phát hiện sắp có nguy hiểm xảy ra: “Thế nào? Muốn tắm chung à?”
Phong Lăng rất muốn trả lại một câu không có hứng thú, nhưng giờ phút này, bởi vì đuổi theo người vừa nãy ẩn nấp trong bóng tối đi tới đây, rồi lại bất ngờ rơi xuống dưới, dù nhóc có lý thì cũng không thể nào giải thích rõ ràng được. Mà vừa nhìn một cái thôi nhóc đã biết người đàn ông trước mắt này cũng không phải là người hiền lành gì. Cho tới bây giờ, trong cô nhi viện chưa từng có loại người như vậy. Người đàn ông này nhất định là người của căn cứ XI. Chỉ có điều nhóc không biết rốt cuộc người này có địa vị gì trong căn cứ XI mà thôi.
Nhóc vẫn bình tĩnh giấu nửa gương mặt vào bên trong nước, mà vào lúc này mái tóc ngắn trên đầu bởi vì dính nước đã rũ xuống, bao lấy nửa mặt trên của nhóc, chỉ có đôi mắt an tĩnh lại trong trẻo lạnh lùng thấp thoáng lộ ra giữa những sợi tóc.
Thấy Phong Lăng không có bất cứ hành động gì, Nam Hành cũng vẫn bình tĩnh, ung dung ngồi trong thùng nước tắm. Cánh tay với đường cong cơ bắp vô cùng hoàn mỹ tùy ý đặt lên thành thùng tắm, đôi tròng mắt màu đen hẹp dài hơi híp lại, anh nhìn thấy từ trong đôi mắt hơi hơi lộ ra kia dần toát ra sự đề phòng cùng ý nghĩ chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Người đàn ông thấy vậy thì khóe miệng cũng lạnh lùng nhếch lên, trong khoảnh khắc Phong Lăng bất thình lình chui ra khỏi mặt nước, một cánh tay chuyển qua bắt được cổ tay của nhóc, dễ dàng kéo người trở lại.
Nam Hành hành động rất nhanh, nhanh đến nỗi thiếu chút nữa Phong Lăng đã tránh không kịp. Suốt một năm bị khống chế bằng thuốc an thần ở đây, lại đã rất lâu không đấu đá với bất kỳ người nào, khoảng cách từ giây thứ nhất nhóc bị áp chế đến một giây tiếp theo ra tay chống cự lại chỉ trong một cái chớp mắt. Cổ tay Phong Lăng giống như một con rắn linh hoạt, nhanh chóng rút ra khỏi tay người đàn ông kia. Mà nhóc có thể thuận lợi như vậy dĩ nhiên là bởi vì trên người nhóc và anh đều có nước. Trong nước còn có một ít sữa tắm chuyên dụng để ngâm mình, cho nên trơn trượt hơn bình thường rất nhiều.
Trong nháy mắt Phong Lăng định xoay người chạy trốn, Nam Hành mới có thể nhìn rõ bóng lưng của thằng nhóc này. Nhìn từ thân hình đến bóng lưng thì cùng lắm cậu nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi. Nếu là người được kẻ thù của anh phái tới thì tuyệt đối không thể là người này. Nhưng chẳng lẽ trong cô nhi viện lại có một đứa trẻ có loại bản lĩnh này sao?
Anh đang định đuổi theo, nhưng bởi vì vừa nãy đang ngâm mình nên không Lục quần áo, nên anh liền dời tay kéo lấy một cái khăn tắm rồi lập tức quấn lấy nửa người dưới, sau đó nhún người về phía trước. Trong nháy mắt thiếu niên có thân thủ không tệ kia định lách qua cửa ngăn của phòng xông hơi để chạy ra ngoài đã bị anh chộp trúng bả vai. Nhưng ngay tại lúc anh sắp xoay người đối phương qua để nhìn rõ mặt thì cậu thiếu niên này liếc thấy cái khăn trắng mà anh vừa quấn dưới thân, lập tức trở tay kéo nó xuống, rồi đồng thời trùm lên đầu anh.
Nam Hành còn chưa thấy rõ khuôn mặt của người kia thì đã cảm thấy dưới thân lạnh lạnh, chiếc khăn tắm trên đầu che mất tầm mắt của anh. Ánh mắt anh lập tức lạnh xuống, anh vung tay một cái, ngay tức khắc, cái khăn tắm đó như biến thành một vật thể sống mà bay về một phương hướng khác, quấn lại thành một đống lộn xộn, đập lên tường một cách nặng nề, rồi sau đó lại rơi xuống đất.
Động tác tay của Phong Lăng vẫn nhanh như cũ, ngay tại lúc sắp bị nhìn rõ mặt, nhóc cũng đoán được bản thân có lẽ không thể nào chạy thoát được từ cửa chính nữa, cho nên nhóc liền xoay người chạy trở về bên cạnh thùng tắm, định nhảy ra ngoài từ cái lỗ hổng trên trần. Trong khoảnh khắc người phía sau sắp bắt được mình, nhóc liền thò tay vào trong thùng nước, tạt mạnh nước lên mặt anh.
Nam Hành lại lần nữa giơ tay lên muốn đỡ, nhưng ngay vào lúc đối phương muốn nhân cơ hội đó để đạp vào thành thùng tắm nhảy lên trên, anh đã kịp phản ứng lại, nhanh chóng vươn tay về phía trước như một con báo đang săn mồi, tóm lấy ống tay áo bên trái của nhóc, kéo mạnh người xuống.
Kết quả lại chỉ nghe thấy một tiếng roẹt vang lên, ống tay áo Phong Lăng đang mặc bị kéo rách từ đầu vai xuống dưới, để lộ ra một mảng da thịt trắng mịn.
Hai người đều khựng lại ngay lập tức. Sắc mặt Phong Lăng lạnh xuống, còn Nam Hành sau khi khựng lại thì trong ánh mắt lạnh lùng lại dấy lên một tia hứng thú. Dù chỉ là trong một giây phút thoáng qua, nhưng anh lại nhìn thấy rõ ràng một mảng da thịt trắng như sứ cùng với nơi nào đó mềm mại còn chưa trổ mã hoàn toàn như ẩn như hiện ở bên dưới lớp áo bị rách kia.
Cho dù còn là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, nhưng vị trí trổ mã quá rõ ràng đủ để phân biệt được giới tính rồi.
Là nữ?