Chương :
Nghe đoạn đối thoại vừa rồi của người kia và viện trưởng ở bên ngoài, không khó suy đoán ra rằng người đàn ông trong phòng xông hơi tối hôm qua chính là Lệ Nam Hành nổi tiếng của căn cứ XI.
Viện trưởng lại ở bên ngoài nói vài câu, cố gắng giải thích trong phòng chứa đồ bẩn và bừa bộn đến thế nào, thậm chí còn cất không ít đồ, sắp xếp không ngăn nắp nên bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống khiến người ta bị thương. Cho dù có thứ gì thì phỏng chừng cũng chỉ có chuột hoặc gián, không cần người của căn cứ XI làm to chuyện, khiến bọn họ tốn công tốn sức, cứ để người trong cô nhi viện bọn họ đi vệ sinh sạch sẽ là được.
Cách cánh cửa, Nam Hành không nghe thấy động tĩnh gì bên trong. Nhưng với kinh nghiệm của anh, không khó nghe ra được có người đang ngừng thở và đứng sau cánh cửa. Tối hôm qua tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của “thiếu niên” kia, với thủ đoạn tự bảo vệ cơ bản nhất như nín thở đúng là càng dễ như trở bàn tay.
Dường như vì mấy lời giải thích không đầu không đuôi của viện trưởng, Nam Hành đột nhiên nở nụ cười, đáy mắt lại đầy lạnh nhạt, ánh mắt giống như muốn trực tiếp khoan một lỗ trên cánh cửa: “Thật ra đã nhiều năm rồi tôi đây không thấy con gián hay con chuột nào cả. Đúng là tiếc thật, hiếm lắm mới được thấy một lần.”
Viện trưởng lại luôn miệng nói sợ làm ô uế ánh mắt Lệ thiếu, mượn cơ hội bảo những người khác chỉ sang một hướng khác, mời Lệ thiếu đi thăm quan.
Phong Lăng sau cánh cửa vẫn luôn nín thở chờ đợi. Người bên ngoài lặng im một lát, không nói thêm câu nào nữa. Nhóc tựa vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa.
Phong Lăng xoay người lại, thông qua khe hở trên cửa sổ bên cạnh để nhìn ra ngoài, thấy bóng lưng vừa cao lớn lại vừa như lộ ra vẻ nguy hiểm kia, lúc này mới từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt con dao găm ở trong áo.
Người đàn ông kia không để lộ cơ thể hoàn mỹ trần trụi đứng trong phòng xông hơi, cười như không cười giống như đêm qua. Lúc này ánh mặt trời chiếu xuống người
anh cứ như mạ lên một lớp ánh vàng không chân thật. Bóng dáng người đàn ông ấy vừa tôn quý vừa kiêu ngạo, lạnh lùng. Ngay lúc Phong Lăng định thu hồi tầm mắt, không biết là đối phương cảm nhận được tầm mắt của nhóc hay thế nào, anh bỗng dừng bước, đảo mắt nhìn ra sau.
Phong Lăng nấp sau khe hở cửa sổ lập tức cảm nhận được ánh mắt người đàn ông phóng tới, cơn ớn lạnh như có như không mạnh mẽ ập đến.
Cô lại nhìn cấp dưới và vệ sĩ mặc trang phục màu đen của căn cứ XI đi phía sau anh, bản năng cho thấy, cô đã vô ý chọc phải một phiền toái lớn…
Nhóm lãnh đạo và viện trưởng của cô nhi viện đều thở phào nhẹ nhõm.
May mà Lệ thiếu không khăng khăng muốn vào, nếu không lỡ đứa nhóc Phong Lăng ở bên trong mà có hành vi gì bất kính, mọi người sẽ cùng phải chịu tai ương với nhóc mất.
Cả đám người sợ bóng sợ gió một hồi.
Chỉ có một vị lãnh đạo quay lại, bất ngờ đẩy cánh cửa phòng của Phong Lăng ra, thấy bóng dáng mảnh dẻ, gầy gò của người thiếu niên đứng trước cửa sổ.
Ông ta khẽ nhíu mày, không vui nói: “Xem ra sau này lại phải tăng thêm lượng thuốc an thần rồi. Lúc trước vốn không nên để một thứ tai họa như mày ở lại cô nhi viện làm gì. Quái gở, lạnh lùng, không giao tiếp với ai, người như mày, ngay cả nơi như cô nhi viện mà cũng không thể sinh tồn, tao thấy mày chỉ có thể ngồi ăn chờ chết thôi, sống vô dụng cả đời ở trong này không bằng quay về động sói của mày mà tiếp tục làm động vật đi.”
Nói xong, dường như để phát tiết ra hết sự kinh hoảng vừa rồi, tên lãnh đạo nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa lại rồi xoay người bỏ đi.
Trong phòng, Phong Lăng thờ ơ nhìn người ngoài cửa sổ đi xa, nâng tay lên, thản nhiên nhìn lên cánh tay mỗi ngày lại có thêm một lỗ kim nho nhỏ màu đỏ của mình, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên một cái.
Tăng thêm lượng thuốc an thần?
Nhóc đã nhịn một năm, bọn họ thật sự cho rằng nhóc vẫn sẽ như một tội phạm bị nhốt ở trong này cả đời sao?
Thời gian một năm đủ để lượng thuốc an thần trong cơ thể nhóc sinh ra kháng thể tự nhiên. Buổi chiều mỗi ngày, thể lực của nhóc đều sẽ dần dần bình phục. Chỉ cần nhóc muốn đi, không ai có thể ngăn được nhóc hết.
Bàn tay bên trong áo hơi khựng lại, nhóc giấu con dao găm vào trong áo một lần nữa, đồng thời liếc mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, độ cong lạnh lùng bên môi dần sâu hơn.
Vào đêm.
Chiếc Hummer quân dụng cao cấp đang nằm dưới ánh trăng lạnh lẽo ánh lên một tầng ánh sáng lạnh lùng.
Kết quả sau khi sàng lọc cô nhi viện, chỉ có ba, bốn người được thông qua, có thể được người của căn cứ XI mang về huấn luyện. Thời kì huấn luyện là hai tháng, nếu trong hai tháng mà không đạt tiêu chuẩn các hạng mục thì sẽ bị trả về cô nhi viện, vĩnh viễn không được tuyển dụng nữa.