Chương :
Phong Lăng: “… Tôi không ăn được nhiều đến thế.”
Nam Hành lạnh nhạt liếc nhóc một cái: “Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Cậu xem cậu gầy gò thế kia, ngay cả mấy suất cơm cũng không ăn nổi thì còn hi vọng thể lực của mình có thể tăng lên bao nhiêu hả?”
Phong Lăng: “…”
Thế thì cũng đâu thể hi vọng nhóc đang từ một thiếu niên mười ba tuổi hơn bốn mươi cân biến thành một tên mập mạp chín mươi cân chứ.
Quản lý lại cảm thấy kinh ngạc, không ngờ anh Lệ lại chăm sóc tên nhóc này như vậy. Anh ta lập tức không dám nói lung tung nữa, chỉ có thể nhanh chóng xoay người dặn nhân viên phục vụ và bồi bàn tiếp đón nhóm tổ tông này vào.
Đồng thời, quản lý cũng tươi cười mà nói với Phong Lăng: “Cậu Phong, ngoài bít tết và cơm sườn ra, khách sạn chúng tôi còn có nhiều món đặc sắc xa hoa khác. Hải sản được chuyên chở bằng máy bay hoặc là…”
Khuôn mặt Phong Lăng không hề dao động bởi câu “cậu Phong” mà anh ta cố ý khoa trương nhấn mạnh kia, nhóc hoàn toàn thờ ơ, xoay người đi theo cả đội lên lầu.
Quản lý có chút xấu hổ đứng tại chỗ. Ánh mắt vốn mang tia không phục mà lườm nguýt theo bóng dáng của Phong Lăng, ai ngờ vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lệ Nam Hành phóng tới, bả vai anh ta lập tức co rụt lại, cả người lạnh toát, gương mặt lại vội vàng đổi thành nụ cười làm lành.
Tới đại sảnh tổ chức bữa tiệc trên lầu đã được đặc biệt dọn dẹp thoáng đãng cho căn cứ XI, Phong Lăng đang muốn đi vào cùng đám người Tam Bàn thì bỗng nhiên Hàn Kình ở phía sau vỗ bả vai nhóc một cái: “Phong Lăng, lão đại gọi cậu kìa.”
Phong Lăng quay đầu lại: “Không phải ăn cơm ở đây sao? Lão đại gọi tôi làm gì?”
Hàn Kình giơ hai tay ra, đồng thời nhún vai, ý bảo là anh ta cũng không biết.
Phong Lăng suy nghĩ hai giây rồi xoay người quay trở lại. Khi vừa mới bước lên đầu cầu thang bằng đá cẩm thạch, nhóc nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc trang phục chiến đấu màu đen đồng bộ với nhóc đang đứng đó thưởng thức cái bật lửa màu bạc xa hoa. Nhóc chỉ nhìn thoáng qua anh rồi đi tới: “Lão đại.”
Anh quay đầu lại nhìn nhóc: “Ừ.”
Cũng chỉ là ừ một tiếng? Anh không có chuyện gì khác muốn tìm nhóc sao?
Phong Lăng có chút khó hiểu, nhưng Nam Hành không lên tiếng, nhóc cũng không tiện xoay người rời đi, chỉ có thể đến gần thêm hai bước nữa, đi tới bên cạnh anh: “Lão đại có việc tìm tôi sao?”
Cái bật lửa màu bạc ở trong tay người đàn ông phát ra tiếng vang thanh thúy, anh thản nhiên nhìn nhóc một cái: “Cậu nợ nơi này bao nhiêu tiền?”
Phong Lăng hơi nhướng mí mắt lên một chút, lại liếc nhìn tên quản lý đại sảnh dưới tầng một đang vội vàng tiếp đón các thành viên khác của căn cứ XI: “Nghe nói mấy cái ly bị tôi làm vỡ đều là ly thủy tinh, cái rẻ nhất cũng hơn trăm đô, hơn nữa cộng thêm máy rửa bát và dụng cụ đồ ăn bị tôi đá đổ thì cũng khoảng hai mươi nghìn đô.”
Nam Hành đặt một tay lên đầu nhóc, Phong Lăng hơi khựng lại bởi vì động tác này của anh. Nhóc ngước mắt lên nhìn, anh cao hơn nhóc rất nhiều, lại rũ con ngươi đen láy xuống, màu mắt sâu thẫm, tiếng nói và hơi thở đều cực kỳ lạnh lẽo. Anh cúi đầu tới gần nhóc: “Hai mươi nghìn đô mà cậu cũng dám bán mình vào nơi này một tháng à?” “… Không phải tôi tự bán mình vào đây, mà là tôi quả thật không có tiền đền cho bọn họ. Nếu không phải đám người trong phòng bếp của bọn họ thật sự quá ngứa đòn thì hẳn là tôi đã ngoan ngoãn ở lại chỗ làm việc nguyên cả tháng rồi mới đi. Dù sao thì sự thật là do tôi sai trước.”
Anh cười nhạo, bàn tay trên đầu nhóc nhấn mạnh một cái, Phong Lăng lại không tiện tránh đi. Anh xoa đầu của nhóc một hồi rồi buông ra, lại thấy mái tóc nhóc bị vò đến mức rối tung nhưng gợi cảm đến mức kỳ lạ, lạnh lùng cong môi cười: “Còn biết nói đạo nghĩa cơ đấy, xem ra tính tình cũng không quá tệ nhỉ.”
Mặt Phong Lăng lạnh tanh: “Tôi có phương diện nào khiến lão đại tưởng lầm rằng nhân cách của tôi có vấn đề thế?”
“Được rồi, đi vào ăn cái gì đó với bọn họ đi, không cần để tâm suy nghĩ về vấn đề cỏn con ấy của khách sạn, tôi sẽ giúp cậu giải quyết.”
Nghe được những lời này, Phong Lăng vô thức muốn nói lời cảm ơn, kết quả, anh lại nói thêm một câu: “Điều kiện là bắt đầu từ hôm nay, cậu phải rèn luyện thể lực của mình thật tốt cho tôi. Hai năm sau, khi tôi quay về căn cứ mà cậu vẫn không thể ôm chắc khẩu súng bắn ngắm tầm xa thì có thể cút ra khỏi đội một.”
Phong Lăng vốn muốn nói lời cảm ơn vì anh đã giúp mình giải quyết vấn đề này, chờ về sau nhóc có tiền thì nhất định sẽ trả lại hai mươi nghìn đô này cho anh.
Nhưng cuối cùng lời nói này vẫn bị nhóc nuốt trở lại vào bụng. Nhóc không thèm nói gì mà chỉ liếc nhìn anh một cái.
Thôi, dù sao ít nhất hai năm tới nhóc cũng không phải nhìn thấy anh nữa.