Yêu Một Người Nợ Một Đời

chương 1196

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Nào ngờ vào lúc này Nam Hành lại đột nhiên vạch ống quần của nhóc lên. Phong Lăng còn chưa kịp ngăn cản thì phần bắp chân trắng nõn mịn màng bỗng dưng lộ ra, bao gồm vị trí bị sưng đỏ trên đầu gối do không may bị té tối qua khi huấn luyện thể lực.

Phong Lăng vội vàng đẩy tay của anh ra, kéo ống quần đang bị vạch lên trở về vị trí ban đầu. Nhóc thấy anh hoàn toàn không để ý tới bắp chân trắng nõn mịn màng của nhóc, cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò với bác sĩ: “Xử lý vết thương trên đầu gối của cậu ấy trước đi.”

Vết… vết thương này?

Bác sĩ nhìn vết thương trên chân Phong Lăng. Vết thương vừa nhìn đã biết do bị ngã, chỉ là vết thương ngoài da, rướm một ít máu, hơi bầm tím một chút mà thôi. Vết thương này thường thấy trên người của các thành viên trong căn cứ, dường như vốn không cần bôi thuốc hay làm gì cả, vài ngày sau sẽ tự lành.

Nhưng mà…

Lệ lão đại lại yêu cầu anh ta bôi thuốc sao?

Bác sĩ nhìn chằm chằm về phía Phong Lăng trước, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh, nói ra hai chữ: “Được rồi.”

Tiểu Hứa đứng ở phía sau cảm giác hình tượng của lão đại trong lòng mình đã dần dần tiêu tan.

Tối qua không phải lão đại còn hoàn toàn không nể mặt mà cố tình huấn luyện thằng nhóc này ư? Sao hôm nay lại… đau lòng rồi?

Đệch! Lão đại anh có phải quá là nói một đường làm một nẻo rồi không…

Chậc chậc.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tiểu Hứa lén lút nhìn Phong Lăng đang ngồi trên giường bệnh ngơ ngác như không biết mình đang bị đặt vào hoàn cảnh nào mà âm thầm đồng cảm với nhóc.

Được lão đại ưu ái đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà muốn trách thì chỉ có thể trách Phong Lăng cậu sao lại không phải là con gái chứ? Nếu nếu nếu… nếu như để các ông già trong nhà họ Lệ biết được thì e là họ sẽ lục tung cả căn cứ để tìm giết cậu bằng được mất.

“Vết thương nhỏ vậy đâu cần bôi thuốc, lão đại, tôi trở về nghỉ ngơi hai tiếng là được rồi.” Phong Lăng khó khăn lắm mới đẩy được tay của Nam Hành ra, rồi lại để chân của mình ra xa hơn một chút: “Tôi không hề có ý định mượn cớ bị bệnh mà lười biếng, chỉ cần cho tôi nghỉ ngơi hai tiếng là được. Nội dung tập luyện trong sáng nay, trưa nay tôi nhất định sẽ đuổi kịp.”

Nam Hành lạnh lùng liếc nhìn nhóc: “Tuy căn cứ XI không thương xót kẻ yếu đuối, nhưng bình thường thể lực của con người sẽ có loại phản ứng yếu ớt sau khi bị vượt quá giới hạn. Nếu vượt quá giới hạn vài lần nữa, cậu sẽ phát hiện tiềm năng của mình dần dần được khai thác vô hạn, sức chịu đựng cũng sẽ từ từ được mở rộng. Hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi, buổi chiều không cần quay lại tập luyện. Nếu như cậu thật sự muốn tập luyện, tôi không ngại tối nay tiếp tục tập luyện với cậu cả đêm. Dù sao sáng mai xe của tôi mới đến.”

Phong Lăng: “…”

Nhóc thà tập luyện lại nội dung của buổi sáng vào buổi chiều chứ không muốn lại nhận sự huấn luyện ma quỷ của anh thêm một lần nào nữa. Với tình trạng hiện giờ của nhóc, nếu như còn tập luyện cả đêm e rằng sẽ chết ngay trên sân.

Sau khi bác sĩ bôi thuốc cho Phong Lăng xong chợt nhận ra ánh mắt đầy “nội dung phong phú” của Tiểu Hứa, anh ta tự giác đi ra khỏi phòng y tế.

“Để tôi bế cậu về, hay là cậu tự có thể về được?” Vẻ mặt Nam Hành lúc nói chuyện vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ, anh nhìn Phong Lăng kéo ống quần xuống, che đi bắp chân trắng nõn không thể tưởng tượng được của nhóc.

Vào lúc này Phong Lăng mới cảm nhận được, thật ra Lệ Nam Hành không chỉ bá đạo nguy hiểm, mà mỗi giây mỗi phút đứng trước mặt anh đều là cảm giác tàn sát khốc liệt. Nhưng ít ra anh vẫn còn có chút tình người.

Cuối cùng đương nhiên nhóc sẽ lựa chọn tự mình đi. Chỉ là mới đi được nửa đường thì eo nhóc đột nhiên bị siết lại. Nam Hành đi phía sau nhìn thấy tốc độ chậm chạp như ốc sên của nhóc thì không chịu được mà bế nhóc lên.

Phong Lăng: “… Lão đại, tôi có thể tự đi được.”

“Để nhìn cậu từ từ lết về sao? Lãng phí thời gian!” Nam Hành không hề nhìn nhóc mà cứ thế bế nhóc rảo bước đưa về nơi ở.

Vốn dĩ thân thể nhóc không thoải mái lắm, lại thấy dáng vẻ của anh như thế này nên nhóc cũng không dám để lộ ra mình rất khó chịu, chỉ dè dặt nghiêm mặt lại. Sau khi trở về phòng, lúc anh vừa đặt nhóc lên giường, nhóc lập tức lăn thẳng vào bên trong.

Nam Hành vẫn đang giữ tư thế cúi người ở cạnh giường, nhìn thấy nhóc tự mình lăn vào trong, ánh mắt sa sầm xuống.

Sao vừa rồi trong lúc vô tình, anh lại có cảm giác dường như mình đang muốn sàm sỡ con gái vậy nhỉ? Thằng nhóc này nhạy cảm trốn vào trong là có ý gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio