Chương :
Quản gia chỉ khựng lại một chút, đoán rằng thiếu niên trong hình lúc nãy hẳn là một thành viên trong căn cứ XI?
Trước kia, về việc tiếp nhận căn cứ XI, ông không cho rằng cậu Lệ sẽ bằng lòng gánh vác loại trách nhiệm lớn này. Thậm chí lúc đầu, mấy ông cụ thừa dịp anh vừa mới lớn thì đã đưa anh vào đó. Lúc ấy, cậu Lệ còn chống đối rất lâu, cũng từng có một khoảng thời gian phản nghịch, nhưng dần dần vì trách nhiệm mà anh mới chấp nhận chuyện này. Có điều anh vẫn một mực thờ ơ với mọi chuyện của căn cứ, giao hết toàn bộ công việc lại cho cấp dưới hoặc những người khác của nhà họ Lệ xử lý.
Mấy năm gần đây, ông lại phát hiện, cậu Lệ đã bắt đầu để ý đến căn cứ hơn một chút, nhưng chính ông cũng không nghĩ tới hiện giờ anh lại quan tâm đến nó như vậy.
Hiếm khi được rời khỏi căn cứ hai năm, vậy mà lúc ở nhà, anh còn thỉnh thoảng kiểm tra tình hình huấn luyện của các thành viên trong căn cứ, thậm chí tự mình kiểm tra cả hình lúc huấn luyện gửi tới.
Quản gia trò chuyện vài câu về những chuyện xảy ra gần đây của nhà họ Lệ cùng với các quyết định của mấy ông cụ cho Nam Hành biết. Sau đó, ông liền xoay người bước nhanh ra ngoài dưới ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Nam Hành. Sau khi rời khỏi phòng Nam Hành, quản gia đi đến phòng của ông cụ để báo cáo: “Hiện giờ, cậu Lệ càng ngày càng có trách nhiệm với căn cứ XI, không uổng phí tâm sức mà ngài đã bỏ ra…”
Phong Lăng phát hiện mấy ngày gần đây trong lúc huấn luyện, những người xung quanh thỉnh thoảng hay liếc nhìn nhóc.
Chuyện này bắt đầu từ khi Hàn Kình đưa mấy bộ quần áo mới này cho nhóc.
Từ trước tới nay, nhóc chẳng bao giờ tìm hiểu về sự khác nhau giữa mấy bộ đồng phục chiến đấu này. Hơn nữa, mỗi khi đứng cạnh nhau nhóc cũng không nhận ra có gì khác biệt cả, cho nên rốt cuộc mấy người này cứ liếc nhìn người nhóc để làm cái gì?
Mà đặc biệt là khi mấy người này nhìn nhóc, trong ánh mắt bọn họ còn lấp lóe một loại ánh sáng vàng rực, giống như rất quan tâm đến bộ quần áo mà nhóc đang mặc.
Nhóc không hiểu, cho nên sau khi buổi huấn luyện kết thúc liền đi hỏi Hàn Kình. Hàn Kình lại chỉ trả lời một câu: “À, có lẽ là do mấy bộ quần áo này là đồ mới, nhìn trông có vẻ mới hơn của bọn họ.”
Chỉ thế thôi sao?
Không phải đồng phục chiến đấu được phát miễn phí à? Chỉ cần cũ, rách là có thể nhận được một bộ mới rồi mà?
Lúc trước, Phong Lăng cũng đã định đi nhận một bộ mới, nhưng bởi vì không có kích cỡ phù hợp cho nên nhóc phải đợi thêm vài ngày. Kết quả, Hàn Kình bỗng dưng đưa cho nhóc mấy bộ này. Nhóc còn tưởng rằng là do kích cỡ của nhóc nên căn cứ mới đặt may riêng cho mình. Hơn nữa, nhìn bề ngoài thì chúng cũng đâu có khác gì mấy bộ kia đâu.
Cho đến khi A K lén lút nói cho nhóc biết rằng, bộ đồng phục chiến đấu trên người nhóc có cùng quy cách và chất lượng với đồng phục chiến đấu mà Lệ lão đại vẫn hay mặc trong căn cứ. Bên trong quần áo còn có một lớp bảo vệ, dao súng thông thường cũng không thể dễ dàng đâm thủng. Quả thật là nếu nhìn sơ qua thì sẽ không thấy hai bộ đồ có gì khác nhau, nhưng những người thường tiếp xúc với Lệ lão đại thì sẽ nhìn ra được.
A K còn nói, bình thường chỉ có người ra ngoài làm nhiệm vụ mới được mặc loại quần áo này, còn người mới và sĩ quan huấn luyện đều không đủ tư cách mặc chúng.
Lúc này, Phong Lăng không đi hỏi Hàn Kình nữa. Bởi nhóc đã lờ mờ nhận ra, với một phó sĩ quan huấn luyện như Hàn Kình thì anh ta không thể nào tự ý quyết định phát loại quần áo này cho nhóc được.
Hỏi nhiều cũng không có ích lợi gì, dù sao khi nhóc mặc vào cũng không thấy có gì khác biệt. Ngoài ra, nhóc còn phát hiện, bộ quần áo này bền chắc hơn mấy bộ trước kia nhiều.
Chí ít trong vòng nửa tháng huấn luyện liên tục, bộ quần áo này cũng chưa có chỗ nào bị sờn hay rách cả.
Chất lượng thật sự rất tốt.
Đến tối, Phong Lăng cầm chiếc điện thoại di động mới mà Hàn Kình mua giúp mình. Dĩ nhiên tiền mua điện thoại là tiền thưởng nhóc được nhận khi xếp hạng nhất trong mấy lần kiểm tra huấn luyện đặc biệt trước đó. Tổng cộng có khoảng hơn ba mươi nghìn đô. Nhóc lấy ba nghìn đô nhờ Hàn Kình lúc nào ra khỏi căn cứ thì mua giúp mình một chiếc điện thoại, bởi vì nhóc và những thành viên mới gia nhập khác không thể tự tiện rời khỏi căn cứ.
Nhóc vừa mân mê chiếc điện thoại vừa nhìn dãy số mà Hàn Kình đã thuận tay lưu lại trên đó.
Không biết Hàn Kình nghĩ thế nào mà lại lưu số điện thoại của Lệ Nam Hành vào danh bạ điện thoại của nhóc. Anh ta làm vậy là có ý gì? Có điều, sau khi suy nghĩ một lúc, nhóc vẫn mở giao diện tin nhắn ra. Lúc trước, A K cho nhóc chiếc điện thoại di động cũ kia, nhóc không biết dùng như thế nào, sau đó A K đã dạy nhóc cách sử dụng. Mà bây giờ khi nhóc đã học xong, tin nhắn đầu tiên trong đời lại là gửi cho Lệ Nam Hành.
Phong Lăng: “Lão đại, mấy bộ đồng phục chiến đấu của tôi là do căn cứ may riêng theo kích cỡ của tôi hả? Chi phí may do căn cứ bỏ ra hay là bản thân anh tự trả tiền vậy? Tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh.”
Nhóc tính toán, hiện giờ trong tay mình còn có hơn hai mươi nghìn đô, số tiền này ắt hẳn cũng đủ trả cho anh rồi.
Năm phút sau, điện thoại di động báo có tin nhắn trả lời.