Chương :
Hạ Mộc Ngôn nghĩ thầm, quả nhiên người thân và bạn bè của nhà họ Lục đều được tôi luyện trong giới thượng lưu đến mức thành tinh rồi. Thường ngày, những người này có rất nhiều tiết mục muốn biểu diễn, nhưng bây giờ đều bị ánh mắt sắc như dao của Lục Cẩn Phàm chặn lại hết.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã chứng minh thân phận bà Lục của cô trước mặt mọi người, và cũng trong khoảnh khắc này, anh đã cho danh phận này của cô sự tôn trọng và vinh dự nên có.
Hôm nay, những người có tư cách đến nhà họ Lục đều là tầng lớp thượng lưu trong nước, từ giới chính trị, giới thương nghiệp, cho đến truyền thông, giới giải trí đều cử đại diện tới tham dự. Nói là tiệc mừng thọ, thật ra nơi này giống tiệc xã giao khảo nghiệm lòng người hơn.
Vẻ mặt của mỗi người đều là một vở kịch đối nhân xử thế.
Lục Bội Lâm vẫn không cam lòng, nên cũng đi theo vào trong. Vừa mới bước vào nhà, bà ta đã mở miệng: “Cô Hạ đúng là có bản lĩnh, có thể dụ được Cẩn Phàm của chúng tôi xem cô như châu báu. Cô có bản lĩnh kết hôn nửa năm cũng không về nhà họ Lục, sao hôm nay không thêm chút bản lĩnh nữa, tiếp tục ở lại Ngự Viên làm bà Lục không tốt hơn sao? Cô về nhà họ Lục làm gì? Dù sao cô cũng đâu xem mấy người già như chúng tôi ra gì.”
Hạ Mộc Ngôn vừa định lên tiếng, nhưng bị Lục Cẩn Phàm cản lại.
“Sức khỏe của Hạ Mộc Ngôn không tốt, cháu bảo cô ấy nghỉ ngơi trong Ngự Viên, bớt ra ngoài, không liên quan đến Hạ Mộc Ngôn.” Lục Cẩn Phàm lên tiếng bênh vực, thái độ lạnh tanh, không hề nể mặt chút nào.
Lục Bội Lâm lườm nguýt. Lần trước bà ta dẫn con gái đến Ngự Viên nhưng chẳng thu hoạch được gì. Vì thế bà ta luôn nuốt không trôi cục tức này.
Dù sao hôm nay ở đây không chỉ có Lục Cẩn Phàm, mà còn có ông cụ Lục. Cho dù thế nào, Lục Bội Lâm nhất định phải dạy cho Hạ Mộc Ngôn một bài học.
“Bác Lục, bác mau nhìn đi, đây là lần đầu tiên Cẩn Phàm dẫn vợ về sau khi kết hôn mà đã tỏ thái độ thế này, hoàn toàn không xem trưởng bối bọn cháu ra gì. Nếu cứ để thế này thì thời gian qua đi, cháu e rằng ngay cả bác cũng không địch lại địa vị của Hạ Mộc Ngôn. Hạ Mộc Ngôn nói một là một, nói hai là hai, ngộ nhỡ Hạ Mộc Ngôn không hài lòng chuyện gì đó, bảo Cẩn Phàm từ nay về sau đừng về nhà họ Lục nữa thì sợ rằng nó sẽ thật sự cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục mất!”
“Bội Lâm, cháu lớn tuổi rồi mà sao vẫn không biết suy nghĩ vậy!” Ông cụ Lục nhướng mày, mất kiên nhẫn nói: “Bác để hai đứa nó ở Ngự Viên mà không phải ở nhà họ Lục là muốn cho chúng sống thật yên tĩnh. Nửa năm nay trong nhà chẳng có việc lớn gì, cũng không có ngày lễ ngày Tết nào, bình thường Cẩn Phàm cũng bận rộn ở công ty. Chúng nó không có việc thì về nhà họ Lục làm gì? Cháu bớt ở đây xúi giục đi!”
Lục Bội Lâm hơi nghệt mặt ra, đành phải đổi sắc mặt. Lục dù bà ta vẫn mỉm cười, nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục châm chọc: “Cháu nói thế là xúi giục sao? Bác à, sau khi kết hôn, Hạ Mộc Ngôn chưa lần nào về đây, cháu chỉ đứng ở góc độ trưởng bối nói nó mà thôi.”
“Hơn nữa, điều kiện mọi mặt của Cẩn Phàm nhà ta tốt như thế, sao lại cưới Hạ Mộc Ngôn chứ? Ngoại trừ nhan sắc ra thì cô Cả nhà họ Hạ này có chỗ nào xứng với Cẩn Phàm nhà mình?”
Lục Bội Lâm nói xong, vừa nhìn vào nét mặt lạnh lùng của Lục Cẩn Phàm liền vô thức quay sang nhìn về phía ông cụ. Nhưng bà ta cũng không nhận được ánh nhìn thân thiện của ông cụ, thế là đành phải nhìn vào một góc, để tránh bị ông cụ nhìn chằm chằm đến chột dạ.
“À đúng rồi, những lời cháu nói hôm nay cũng là bao gồm luôn ý của ba Cẩn Phàm đấy ạ.”
Lúc này chỉ có lôi ba của Lục Cẩn Phàm ra thì bà ta mới có thể đàn áp được Hạ Mộc Ngôn.
Bằng không Hạ Mộc Ngôn sẽ thật sự ỷ vào Lục Cẩn Phàm và ông cụ mà tung hoành ngang dọc trong nhà họ Lục mất.
Cách đó không xa, An Thư Ngôn ngồi trên sofa hơi ngẩng mặt lên nhìn Lục Cẩn Phàm.
Sau khi Lục Cẩn Phàm vào nhà thì chưa hề nhìn qua hướng đó. Tất cả khách trong phòng tiệc đều đang nhìn Lục Bội Lâm chán sống đụng vào miệng súng, chẳng ai dám nói xen vào.
Vẻ mặt lạnh tanh của Lục Cẩn Phàm và thái độ vẫn giữ nụ cười vừa phải từ đầu đến cuối của Hạ Mộc Ngôn cứ như một chiếc gương, phản chiếu rõ ràng vẻ mặt “chưa ăn đến vỏ nho đã chê nho chua” của Lục Bội Lâm.
“Ba nó?” Ông cụ Lục đứng dậy, uy nghiêm nện mạnh cây ba-toong trong tay xuống sàn, nghiêm nghị nói: “Bác là ba của ba nó đây! Bác đây chưa nói gì, nào đến lượt ba nó nói chuyện!”
Lục Bội Lâm hơi nghệt mặt ra, không ngờ ông cụ lại cáu kỉnh như vậy: “Cháu nói là…”
“Ông nội, không sao đâu ạ. Dù sao cô họ cũng là trưởng bối, nói cháu vài câu cũng không hề gì. Lúc trước cháu không về nhà họ Lục tận hiếu, đúng là cháu đã sai ạ.” Hạ Mộc Ngôn lên tiếng, khóe môi vẫn nở nụ cười khéo léo.
Lục Cẩn Phàm cũng thản nhiên nhếch môi, thay cô ngăn chặn câu nói tiếp theo của Lục Bội Lâm: “Cô họ, trong bụng Mộc Ngôn Mộc Ngôn có lẽ đã mang thai cháu chắt của nhà họ Lục, cô đừng làm cô ấy sợ.”
Nói xong, anh liền ôm lấy Hạ Mộc Ngôn đang ngây người ngồi trên ghế sofa da dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người và ông cụ Lục.
Hành động và lời nói của Lục Cẩn Phàm đều toát ra sự che chở tự nhiên, cho thấy rõ ràng tầm quan trọng của Hạ Mộc Ngôn trước mặt anh, cũng chứng minh danh xưng “Bà Lục” của Hạ Mộc Ngôn không phải chỉ là danh hão mà thôi. Lục Cẩn Phàm thật sự cưng chiều cô hết mực, cũng cực kỳ quan tâm cô.
“Cháu vừa mới nói gì?” Ông cụ Lục như vừa tỉnh giấc chiêm bao, lúc này cũng chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt méo xệch của Lục Bội Lâm, mà nhìn chằm chằm bụng Hạ Mộc Ngôn.