Yêu Một Người Nợ Một Đời

chương 1271

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Lúc đó anh ta đã có ấn tượng rất sâu sắc.

Về sau, khi được điều đến đội bắn tỉa anh ta cũng rất để ý đến cô.

Lúc đó, anh ta cứ nghĩ cậu thiếu niên này tuổi còn rất nhỏ nhưng lại ưu tú vượt trội, hấp dẫn sự chú ý của anh ta. Sau đấy lại không nhịn được muốn quan tâm hoặc là chỉ điểm thêm cho cô vài câu. Đ m, anh còn tưởng bản thân thật sự có hứng thú với một chàng trai xinh đẹp nữa cơ chứ, kết quả bây giờ đã xác định được, đơn giản chỉ là sự thu hút khác phái mà thôi. Dù có giả nam giống đến đâu đi nữa thì bản chất cô vẫn là nữ, khó tránh sẽ sinh ra sức hấp dẫn.

Bây giờ anh ta không tài nào tưởng tượng nổi, một cô gái ở giữa một đám đàn ông chắc hẳn sẽ có rất nhiều chỗ bất tiện, sao cô có thể kiên trì được lâu như thế.

Quan trọng là, không hề bị phát hiện.

Những người khác hồ đồ thì không nói, nhưng người từ trước đến giờ vẫn bình tĩnh quyết đoán lại có khả năng quan sát rất tỉ mỉ như Lệ lão đại cũng không phát hiện là sao?

Nhưng suy nghĩ một lát, trong khoảng thời gian này Lệ lão đại đã rời đi hai năm rưỡi, thời gian anh thật sự ở cùng với Phong Lăng không đến ba, bốn tháng. Bình thường gặp nhau cũng là lúc huấn luyện, đúng là không có gì lạ…

“Bây giờ tình hình bên kia thế nào rồi?” Phong Lăng nhìn về phía đường bờ biển khản giọng nói: “Phần tử khủng bố đều ở bên kia cả, thật sự không có vấn đề gì chứ? Người của chúng ta cũng không nhiều, hơn nữa bên kia còn có bố trí mai phục.”

“Cô lo thân mình trước đi. Nếu như người của căn cứ bị diệt sạch bởi mấy tên phần tử khủng bố cỏn con này thì hai chúng ta cũng không thể thoát khỏi hòn đảo này trong thời gian ngắn được đâu. Thứ nhất là cô bị thương, thứ hai là nơi này cách bờ biển một khoảng khá xa, cho dù kỹ năng bơi có tốt cũng chưa chắc có đủ thể lực để bơi về.” Kiều Phỉ vừa than thở vừa cười: “Như vậy e rằng chỉ có thể ngồi đây chờ chết đói thôi. Còn cô nữa, phổi cũng cần phải chữa trị kịp thời, ở đây quá lâu không hề tốt chút nào.”

Phong Lăng im lặng nhìn về phía bên kia, đưa tay lên xoa lồng ngực mình, không nói gì.

“Yên tâm, thường thì ít có nhiệm vụ nào mà lão đại và Hàn Kình cùng nhau thực hiện thế này, hiếm khi lão đại tự mình dẫn đội, chắc chắn sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Toàn bộ tinh anh của căn cứ XI đều đang ở đây, nếu đã thế này rồi mà còn gặp chuyện thì căn cứ chúng ta không cần tồn tại nữa đâu, cứ dứt khoát giải tán ai về nhà nấy nghỉ hưu đi cho rồi.” Kiều Phỉ vừa nói vừa nhìn động tác xoa lồng ngực của cô: “Sao thế? Đau lắm à?”

Phong Lăng lắc đầu: “Không có gì, một lát là ổn thôi.”

Rõ ràng cô vẫn còn là một cô gái chưa thành niên, nhưng cứ phải tỏ ra bình tĩnh hờ hững, không phù hợp với độ tuổi của mình. Thường ngày dãi nắng dầm mưa thì thôi không tính, nhưng bây giờ cô vẫn chẳng hề tức giận hay khiếp sợ. Đổi lại là những cô gái bình thường khác, đừng nói là cứu người, có lẽ chỉ cần vừa rơi xuống biển thôi là sẽ lập tức kêu cha gọi mẹ, sợ đến mất hồn mất vía luôn rồi.

Kiều Phỉ cởi áo khoác trên người mình ra, lót lên một vùng bằng phẳng trên đá ngầm phía sau Phong Lăng: “Nếu thật sự thấy không thoải mái, cô có thể nằm nghỉ một lát.”

“Không cần, tôi không sao.”

“Lúc nào rồi mà còn ra vẻ ta đây. Đổi lại là bất kì thằng đàn ông nào, sau khi bị bom nổ ảnh hưởng thì lục phủ ngũ tạng cũng sẽ đau cả thôi, huống hồ cô còn là con gái…”

Phong Lăng lập tức lia mắt về phía anh ta, ánh mắt rất bình tĩnh: “Phó huấn luyện viên Kiều, anh cứ coi như vừa rồi không phát hiện ra gì cả đi. Tôi là con trai, là thành viên của căn cứ XI, không phải cô gái nào cả.”

Kiều Phỉ chợt nín thở, thấy ánh mắt kiên định của cô thì khẽ than: “Được thôi, cô cứ nằm xuống trước đi.”

“Vẫn giống như trước đây, anh là phó huấn luyện viên, tôi là thành viên của đội bắn tỉa. Anh là cấp trên của tôi, không cần đối xử với tôi như thế đâu.” Giọng nói của Phong Lăng khàn khàn, cô bình tĩnh lên tiếng: “Tôi không có bất kỳ chỗ nào khác với những người còn lại.”

Rõ ràng Phong Lăng đang hi vọng tất cả đều chưa từng xảy ra. Nếu bây giờ ở đây là người nào khác phát hiện ra cô là con gái, chắc sẽ bị cô diệt khẩu ngay lập tức.

Nhưng người phát hiện ra bí mật của cô lại là phó huấn luyện viên. Ngoại trừ căn dặn vài câu như thế ra, e là cô cũng không làm gì được anh ta nữa.

Phong Lăng bình thường hay lạnh nhạt, có lẽ lúc này trong lòng cô không còn bình tĩnh như vẻ bề ngoài nữa, chí ít cũng đang lo lắng bí mật của cô có bị truyền ra hay không. Nghĩ đến chuyện trong lòng cô bây giờ hẳn là phức tạp rối bời, Kiều Phỉ cũng không làm khó dễ cô, anh ta đưa tay vỗ vài cái lên đầu Phong Lăng, dùng sức như vỗ các cậu nhóc khác trong đội: “Được rồi, đừng có dài dòng nữa, miệng tôi không bép xép nhiều vậy đâu, chưa đến mức vì chia sẻ một bí mật mà đánh mất một thành viên cốt yếu trong đội bắn tỉa, cô nói có đúng không?”

Phong Lăng bị vỗ như thế mà không cảm thấy đau mấy, nhưng mái tóc ngắn từ khi lên đảo vẫn còn ướt sũng lại dinh dính, dán sát sau gáy cô. Cô hất tóc, vài sợi tóc ngắn trước trán cũng rung rinh theo.

Kiều Phỉ thấy cảnh này, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Phong Lăng để tóc dài, mái tóc dài suôn mượt như những cô gái khác, mặc quần áo như các cô gái bình thường, khi ấy sẽ ra sao nhỉ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio