Chương :
“Thưa bác, cháu là cô nhi, họ tên chỉ là do người nhận nuôi cháu lúc đó đặt cho, cho nên cháu cũng không xác định cháu vốn mang họ gì.” Phong Lăng giải thích đơn giản một câu: “Chuyện trùng hợp này cũng chỉ được coi là trùng hợp. Cháu còn không biết ba mẹ cháu là ai, càng không biết rốt cuộc cháu họ gì.”
Phong Lăng nói với giọng không biểu cảm làm Tần Thu đành nuốt những lời chuẩn bị nói ra vào trong, vẻ mặt cứng lại, ánh mắt bất giác tối đi: “Thì ra là như vậy.”
“Phong Lăng?” Tần Thư Khả lại chớp chớp mắt: “Phong Lăng đúng không. Tên hay quá, nghe có vẻ lạnh lùng, rất ngầu! Rất hợp với khí chất của cậu!”
Phong Lăng: “…”
Bởi vì cái tên này nên bà Phong Tần Thu lại tìm cơ hội nói thêm đôi câu với Phong Lăng, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi ra được chuyện gì bởi vì Tần Thư Khả cứ hay xen vào làm chủ đề này làm câu chuyện bị ngắt ngang. Cuối cùng bà lại nói đến chuyện tại sao Phong Lăng lại vào viện, mãi đến lúc biết Phong Lăng không cẩn thận bị thương khi thực hiện nhiệm vụ của căn cứ XI thì mới không hỏi thêm nữa. Dù sao bà cũng biết chuyện của căn cứ XI là chuyện bí mật, hỏi nữa không chừng sẽ làm khó cậu thiếu niên này.
Tần Thu bảo Tần Thư Khả xuống lầu mua hoa quả, Tần Thư Khả đứng dậy định ra ngoài mua, cho dù Phong Lăng có lên tiếng ngăn cản cũng khó lay chuyển bọn họ.
Cho đến lúc Tần Thư Khả đi rồi, Tần Thu đứng trong phòng bệnh rộng lớn, cứ nhìn mãi cậu thiếu niên trên giường. Sau khi nhìn một hồi lâu, bà đột nhiên nói: “Phong Lăng, bác biết lời bác sắp nói đây có thể sẽ hơi đường đột, nhưng xin cháu hiểu cho một người mẹ từng mất con, không chịu từ bỏ bất cứ cơ hội nào tin tưởng vào kỳ tích…”
Phong Lăng không hiểu ý trong lời nói của bà Phong, cô chỉ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn bà hỏi: “Bác muốn hỏi gì?”
“Cháu thật sự là… con trai sao?” Có lẽ bà Phong cũng cảm thấy vấn đề này của mình có chút xúc phạm và không tôn trọng Phong Lăng nên khi hỏi lộ ra vẻ áy náy và dịu dàng: “Cháu đừng nghĩ nhiều, chỉ vì cháu đẹp quá nên bác mới…”
Phong Lăng không hề thay đổi sắc mặt, ánh mắt thản nhiên: “Bác không cần xin lỗi. Thường ngày cháu ở trong căn cứ cũng hay bị người ta hiểu lầm như thế, có lẽ vì cháu gầy ốm hơn bạn cùng lứa quá nhiều nên có người nghi ngờ như thế cũng là chuyện rất bình thường.”
Bà Phong có hơi sửng sốt: “Vậy ý của cháu là…”
“Cháu là nam.” Phong Lăng đáp lời mà không hề do dự.
Bà Phong nhìn cô, không nói được điều gì nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng: “Cháu…”
“Phu nhân, vừa rồi, cô Tần nói tim của bác không khỏe, cháu cũng thấy rồi, cháu thật sự không có gì để tiếp đãi bác. Đợi tí nữa cô Tần quay lại, để cháu bảo cô ấy đưa bác về nhà nghỉ ngơi đi! Cháu cũng đang dưỡng thương nên bây giờ cũng cần nghỉ.” Phong Lăng không muốn nói quá nhiều, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
Tần Thu sống đến tuổi này rồi, sao bà không nhìn ra sự xa cách và đề phòng của thiếu niên này, sao có thể không hiểu ý đuổi khách trong lời của Phong Lăng.
Theo bản năng, bà cảm thấy vấn đề của mình vừa rồi hơi thất lễ nên chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi cháu!”
Phong Lăng chỉ lạnh nhạt nhìn bà Phong, không cười cũng không tỏ ra tức giận: “Xin bác cho cháu gửi lời hỏi thăm sức khỏe tới mẹ chồng của bác. Núi cao đường xa nhưng đi qua cũng không dừng lại nên sau này có lẽ cháu và bà cũng không có cơ hội gặp lại nhau nữa.”
“Thật ra mẹ chồng của bác rất thích cháu, nếu cháu đồng ý, cháu có thể thường xuyên tới thăm bà thì tốt quá. Mẹ bác cũng không còn đứa con nào, cháu cũng nói mình là trẻ mồ côi, có lẽ bà sẽ nhận cháu làm…”
“Bác Phong, cảm ơn ý tốt của bác, cháu quen một thân một mình rồi!” Phong Lăng ngắt lời bà Phong lần nữa.
Tần Thu cũng không tiện nói thêm gì nên đành xấu hổ im lặng, bà ngồi trên sofa chờ Tần Thư trở lại.
Trong lúc này, Phong Lăng nghe điện thoại, là do bên căn cứ gọi tới, hỏi cô ở bên này có thiếu thứ gì không, nói là sau khi kết thúc huấn luyện, họ có thể mang tới giùm cô. Phong Lăng cũng không nói gì nhiều, chỉ tán gẫu vài câu, hỏi dạo này trong căn cứ xảy ra những chuyện gì rồi nhanh chóng tắt máy.
Trong lúc này, Phong Lăng và bà Phong cũng không nói gì thêm nhưng khi ánh mắt cô đối diện với nụ cười nhẹ nhàng của bà, cô vẫn chỉ nhìn bà bằng vẻ mặt bình thường, sau đó thì lập tức thu lại ánh mắt. Phong Lăng cầm lấy sổ tay Tiểu Hứa mang tới cho cô từ căn cứ ra, ngồi trên giường, tùy tiện lật xem để giết thời gian.
Nhưng không biết Tần Khả Thư đi mua trái cây ở tận đâu mà hơn hai mươi phút rồi vẫn chưa quay về.
Tần Thu vừa mới uống thuốc an thần bác sĩ đưa bên phòng khám, bà ngồi trên sofa một lát rồi chống tay, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, cứ thế dựa vào sofa ngủ lúc nào không hay.