Chương :
Phong Lăng: “… Lão đại, mau ngủ đi.”
Người đàn ông cười khẩy: “Cậu thế này sao tôi ngủ được, với cái vẻ mặt đó, cái bộ dạng như thế này thì người nào không biết còn tưởng rằng ông đây muốn hấp diêm xác chết đó.”
Phong Lăng: “…”
Anh cứ cởi trần như thế mà nằm xuống, trở mình nhìn thẳng Phong Lăng, ngón tay khẽ nhúc nhích, véo tai thiếu niên một cái, ánh mắt lại lãnh đạm như nước: “Sao tai lại đỏ thế? Bị sốt à?”
Phong Lăng không trả lời, nhắm mắt lại giả vờ mình đã ngủ chỉ sau một giây.
Thấy cô học được trò ngậm miệng không nói, Lệ Nam Hành cũng không làm khó Phong Lăng. Ngoài kia mưa vẫn tí tách không ngừng, đập cả vào cửa sổ, trong phòng bệnh có vẻ cực kỳ yên tĩnh, hô hấp của thiếu niên ban đầu giả vờ ngủ giờ đã trở nên đều đều, đúng là một đêm ngon giấc không tưởng.
Nhưng mà tại sao tai cậu cứ đỏ mãi vậy?
Chắc tại trong phòng bệnh ngột ngạt quá cũng nên.
…
Ba ngày sau, Phong Lăng xuất viện.
Hôm xuất viện, mấy người AK đúng lúc phải đi làm nhiệm vụ, tiện thể tạt qua bệnh viện thăm, xe của Lệ Nam Hành tất nhiên cũng dừng ở dưới lầu bệnh viện.
Trong một tuần lễ Phong Lăng nằm viện này, Lệ Nam Hành xuất hiện tổng cộng ba lần, lần đầu tiên và lần thứ hai đều ở lại phòng bệnh của cô, lần thứ ba chính là đại diện căn cứ đến đây đón người bệnh đã bình phục trở về.
Thật ra làm một người bị thương vinh quang của căn cứ áp lực cũng rất lớn đó…
Có điều may mắn là mối quan hệ cá nhân của Phong Lăng trong căn cứ cũng không tệ lắm, thành tích bình thường của cô tốt, tính cách còn khiêm tốn, trầm tĩnh, không hay bàn tán hay nói xấu ai nên lần này, khi cô bị thương nằm viện, không có ai trong căn cứ bắt lỗi hay mượn cơ hội này để bàn tán chuyện của cô.
Cuối cùng sau khi bác sĩ cho phép xuất viện, Phong Lăng liền trở về phòng bệnh thay quần áo bệnh nhân ra, cầm đồng phục chiến đấu chuẩn bị mặc vào. Cô thay quần áo rất nhanh, hơn nữa, bởi vì biết hôm nay phải xuất viện, cho nên ở trong cô đã sớm đổi thành quần áo bình thường chỉ có trong căn cứ. Phong Lăng định mặc một chiếc áo gilê rộng rãi bên ngoài phần vải quấn ngực, trông rất giống một người đàn ông, sau đó, cô lại phủ thêm cả một cái áo phông màu trắng rộng thùng thình bên ngoài.
Nhưng Phong Lăng không ngờ rằng, lúc mình đang chuẩn bị thay quần áo rồi rời khỏi phòng bệnh, mới vừa mặc xong quần, còn đang cầm áo đồng phục chiến đấu thì từ cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Kèn kẹt”, báo hiệu cửa bị người ở bên ngoài mở ra.
Lệ Nam Hành đứng tựa vào tường cạnh cửa, ánh mắt nhìn chiếc áo khoác cô chưa kịp mặc vào như đang suy tư gì đấy.
Trái tim Phong Lăng đập thình thịch, trong nháy mắt, cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã cẩn thận đề phòng trước bằng nhiều cách, bằng không hiện tại chắc chắn sẽ bị Lệ lão đại nhận ra.
“Tôi ở dưới lầu đợi cậu nửa tiếng rồi đấy, xuất viện mà cũng phiền phức thế à? Có cần tôi mua giúp một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho nam để cậu sửa soạn từ đầu đến chân xong rồi mới đi ra không?” Người đàn ông vẫn thản nhiên lườm cô một cái.
Lúc này Phong Lăng đang đứng quay lưng về phía anh, ở tư thế này, anh không nhìn thấy được ngực của cô, vả lại, ở góc độ này, Lệ Nam Hành cũng thật sự không thấy được gì, ngoài việc thiếu niên này rất gầy.
Nghe thấy bước chân của người đàn ông có vẻ như đang muốn tiến vào, Phong Lăng nhanh chóng cầm lấy áo đồng phục chiến đấu màu đen mặc lên người, một tay cấp tốc kéo khóa lên, lại giơ tay lên vuốt mái tóc ngắn về phía sau một chút, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đã đến gần: “Lão đại, có thể đi được rồi.”
Nhưng lúc này người đàn ông đã đi tới trước mặt cô, anh cúi xuống nhìn vẻ bình tĩnh trong ánh mắt mà cô đang cố thể hiện ra rồi lại liếc mắt nhìn đôi tai đã không còn tiếp tục đỏ lên của Phong Lăng. Anh chợt nhớ tới đôi tai vẫn đỏ lên ngay cả sau khi ngủ của cô vào đêm hôm ấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Phong Lăng.
“Lão đại.” Phong Lăng ngước mắt lên, thấp giọng bảo: “Còn chuyện gì nữa sao?”
Lê Nam Hành liếc cô một cái, ánh mắt rơi trên cổ áo cô: “Cổ áo lệch rồi.”
“Ờm.” Phong Lăng giơ tay lên chỉnh lại cổ áo, lúc ngước lên lần nữa, người đàn ông đã thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
…