Chương :
Vừa đối diện với ánh mắt của Lệ Nam Hành, Phong Lăng liền lui về phía sau một bước, sắc mặt cô không bình thản, thản nhiên lên tiếng chào hỏi: “Lão đại.”
Kiều Phỉ không biết được rốt cuộc Lệ lão đại có nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh ta và Phong Lăng hay không, quay đầu nhìn thoáng qua nhưng không thể nhìn ra bất cứ đầu mối gì từ vẻ mặt của Lệ Nam Hành, cũng không nói thêm gì mà chỉ giải thích một câu: “Phong Lăng bị thương lúc cùng tôi thực hiện nhiệm vụ cứu viện trên du thuyền, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy bị lửa lan đến mà phải nhảy xuống biển, lại tự tay vớt cậu ấy từ dưới biển lên, trong một tuần cậu ấy nằm viện tôi cũng không dành thời gian tới thăm được. Hôm nay, tôi thấy cậu ấy đã trở về nên hỏi thêm mấy câu để nhắc nhở cậu ấy lúc huấn luyện phải chú ý thân thể chứ đừng liều mạng như thế nữa.”
Ánh mắt Lệ Nam Hành nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt Kiều Phỉ: “Hôm nay thành viên đội bắn tỉa đi làm nhiệm vụ, sao cậu không đi theo? Chỉ để bốn thành viên vẫn còn đang trong giai đoạn huấn luyện tự mình tới đó sao?”
“Bốn người AK đã thành thạo cách bắn súng trường lắm rồi, nhiệm vụ lần này để bốn người họ đi là đủ, nếu như hành động quá mức nguy hiểm tôi nhất định sẽ đi theo.” Kiều Phỉ cười nhạt: “Lão đại, Phong Lăng cũng là thành viên đội bắn tỉa, tôi không theo bốn người khác đi làm nhiệm vụ, anh không vui, tôi quan tâm một đội viên khác, anh cũng không vui, huấn luyện viên tôi đây thật sự là hơi khó xử.”
Kiều Phỉ nói xong những lời này, tiếp tục chống lại ánh mắt của Lệ Nam Hành, phát hiện ánh mắt Lệ lão đại vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng so với lạnh lẽo, thứ khiến cho Kiều Phỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng chính là sự tàn bạo và lạnh lùng không thể kiềm chế trong mắt anh. Từ lúc mới vào căn cứ Kiều Phỉ đã biết Lệ lão đại không dễ đối phó, giờ khắc này lại cảm thấy lão đại đúng là không dễ chọc.
Có điều Lệ lão đại thật sự có hơi quá để tâm tới chuyện của Phong Lăng.
Chẳng lẽ bí mật của Phong Lăng cũng bị Lệ lão đại biết rồi sao?
Không thể nào.
Thứ nhất, Lệ Nam Hành là người phụ trách căn cứ IX, anh có trách nhiệm trên vai, nếu như đã biết giới tính của Phong Lăng, bất kể là đứng từ góc độ nào cũng phải dựa theo quy định của căn cứ mà hành động, tuyệt đối không có khả năng giữ Phong Lăng ở lại, cũng không thể có chuyện yên tâm để cô tham gia các loại nhiệm vụ lớn nhỏ.
Hơn nữa, nếu lão đại biết Phong Lăng là một cô gái thì anh cũng không thể không nể mặt để cô tiếp nhận huấn luyện cường độ cao, thậm chí cường độ huấn luyện còn nặng hơn so với đám AK thô kệch.
“Khó xử thì cút về đội Hai của cậu đi, trong căn cứ chỗ nào cũng có huấn luyện viên thuần thục thao tác bắn súng trường và súng bắn tỉa.” Lệ Nam Hành không hề nể mặt.
Tất cả huấn luyện viên trong căn cứ đều là những người ưu tú được đề bạt từ các thành viên dày dạn kinh nghiệm đã từng huấn luyện ở đây rất nhiều năm. Họ đã sớm quen với những lời nói ác độc không nể mặt của Lệ lão đại, nhưng cũng biết mặc dù lão đại nói khó nghe, nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ đều đặt mạng sống của từng thành viên vào trong mắt, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai bỏ mạng, ngoại trừ tính cách không tốt ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.
Kiều Phỉ cũng đã quen từ lâu rồi, nhất là từ sau khi đến đội bắn tỉa, ánh mắt Lệ lão đại nhìn anh ta càng lúc càng khó chịu.
Bây giờ còn khó chịu hơn thế. Lệ Nam Hành đã đến gần, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng vào giờ khắc này chỉ còn lại cảm giác áp bức khiến người khác lo lắng.
“Lão đại, bình thường anh đùa giỡn một chút với chúng tôi thì cũng thôi đi, ở đây còn có thành viên ở bên cạnh, dù thế nào cũng phải nể mặt huấn luyện viên như tôi đây chứ?” Kiều Phỉ đứng thẳng bên cạnh Phong Lăng, cười ha hả giữ lại chút mặt mũi cho mình, rồi liếc sang ra hiệu cho Phong Lăng đi trước.
Phong Lăng bình tĩnh xoay người muốn đi, lại bị Lệ Nam Hành gọi lại: “Đứng lại, tôi nói cho cậu đi à?”
Phong Lăng dừng bước, tức giận liếc mắt nhìn anh.
Người đàn ông đi tới bên cạnh cô rồi cúi người xuống, hơi thở vô cùng lạnh lẽo phả vào sau tai Phong Lăng: “Khi mới vừa trở về căn cứ, lúc cậu tới đội Một tìm Hàn Kình đã nói như thế nào?”
“Tôi nói mình ở trong bệnh viện để lỡ nhiều ngày như vậy, cảm thấy chân tay hơi cứng, cần phải lập tức khôi phục huấn luyện, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thành tích chiến đấu sau này ở đội bắn tỉa.” Phong Lăng tỉnh táo trả lời.
“Tôi có bảo cậu chiều nay phải nghỉ sớm không?”
“Có, lão đại bảo tôi nghỉ ngơi, nhưng tự tôi yêu cầu đi huấn luyện.”
“Vậy nên lúc huấn luyện gặp phải mưa lớn khiến cậu rất ấm ức?”
“Không ấm ức.”
“Không ấm ức thì sao còn bị Huấn luyện viên Kiều kéo vào đây, trái một câu an ủi phải một câu quan tâm, nếu trong lòng không thoải mái thì không phải cậu nên nói thẳng với lão đại của cậu là tôi sao? Từ lúc nào Huấn luyện viên Kiều lại kiêm luôn cả chức bác sĩ tâm lý của cậu thế?” Giọng nói của Lệ Nam Hành nhẹ nhàng như mây khói, thanh âm trầm thấp lạnh lùng lại khiến Phong Lăng cảm nhận thấy rõ rằng người đàn ông này đang rất không vui.