Chương :
“Tôi vẫn đang yên đang lành đấy thôi, còn có thể thế nào nữa?” Phong Lăng lại thúc giục: “Nhanh đi đi.”
A K đành phải đứng dậy.
Đối với Phong Lăng, tối hôm qua thật sự là đêm dài nhất trong cuộc đời, nhưng may mà trời đã sáng. Cô đảo mắt nhìn về phía sắc trời ngoài cửa sổ, thoáng trông thấy một chiếc xe ô tô màu đỏ trong bãi đỗ xe của căn cứ, nhớ tới lời nói ngày hôm qua nghe được trong phòng ăn, theo bản năng hỏi một câu: “Kia là xe của ai?”
AK liếc nhìn ra phía bên ngoài, nói với điệu bộ xem thường: “Là xe của em gái Bác sĩ Văn.”
Phong Lăng cầm ly nước A K tiện tay rót đầy giúp cô, đôi con ngươi trong suốt không tiếp tục nhìn ra ngoài nữa.
“Thật sự không cần tôi tới phòng y tế cùng cậu sao?”
“Không cần, anh đi huấn luyện đi.”
Anh ta nhìn cả người Phong Lăng đều là mồ hôi thì đoán hẳn là cô muốn đi tắm rửa. Nhiều năm qua, cô vẫn giữ một thói quen quái gở là không thích có người ở trong phòng lúc mình tắm, A K không nghi ngờ gì, dẫu sao trêи thế giới này cũng có rất nhiều người kỳ quái.
“Được, vậy có việc gì thì cậu gọi điện thoại cho tôi! Tôi sẽ nói với anh Kiều một tiếng, xin anh ấy cho phép tôi mang di động trong người suốt buổi huấn luyện hôm nay.”
“Ừm.”
Cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, A K đã đi xa.
Trong phòng không còn ai, cuối cùng Phong Lăng mới thở ra một hơi thật dài, để lộ tất cả mệt mỏi và khó chịu trong người. Cô muốn đứng lên nhưng vì eo mỏi lưng đau và nhất là cảm giác tê dại đau nhức trêи cánh tay nên vất vả lắm mới đứng lên được, sau khi uống hết mấy ngụm nước, Phong Lăng mới từ từ, nặng nề bước tới phòng tắm.
Mỗi ngày ở trong căn cứ đều là huấn luyện không ngừng và mồ hôi, tắm rửa giống như ba bữa một ngày, không thể thiếu được.
Chỉ là lần này Phong Lăng tắm lâu hơn một chút, thường ngày, cô đều tắm gội dưới vòi sen trong phòng tắm nhưng hiện tại thân thể thật sự không còn chút sức lực nào, nên đặt một chiếc ghế ở bên trong, ngồi đó tắm. Sau đó, Phong Lăng cũng không muốn đi ra ngoài, để mặc nước có nhiệt độ vừa phải liên tục xối lên đầu và lên người.
Cũng không biết mình đã tắm bao lâu, đại khái là sau khi cảm thấy hơi choáng váng hoa mắt, Phong Lăng mới đứng dậy, ra khỏi phòng tắm.
Tối hôm qua cô không ăn uống gì, buổi sáng nay cũng chưa ăn mà lại tắm nước nóng lâu như thế, bản thân không ngất ở trong đó cũng coi như thể lực và thể chất của cô xuất sắc lắm rồi.
Lau khô cơ thể, lúc này Phong Lăng khó khăn cầm lấy vải quấn ngực màu trắng quấn quanh người, Phong Lăng ngắm mình trong kính, nhìn bộ ngực tròn trịa, có khe rãnh sâu của mình bị vải quấn tàn nhẫn ép thành dáng vẻ phẳng lì. Ngón tay cô chần chờ thật lâu, cuối cùng mới nhét phần vải quấn ngực cuối cùng vào trong, rồi Phong Lăng lại cầm áo phông rộng thùng thình vẫn mặc hằng ngày chùm lên người. Đổ mồ hôi suốt một ngày một đêm, sau khi vui sướиɠ tắm rửa xong, Phong Lăng mới có cảm giác như chết đi sống lại, người vừa sạch sẽ vừa thoải mái.
Cho dù đã hơn mười mấy tiếng đồng hồ không ăn uống gì, Phong Lăng cũng không hề cảm thấy đói bụng, cô nằm dài trêи giường, cầm điện thoại di động lên xem giờ, nhắm mắt vào là ngủ ngay.
Cô ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều, bị tiếng chuông liên hồi của điện thoại di động đánh thức. Phong Lăng trở mình, cầm lấy di động bên gối, kề sát tới bên tai, khàn giọng mơ mơ màng màng mở miệng: “A lô?”
“Phong Lăng, cô thế nào rồi? Đã ăn cơm chưa? Đã tới phòng y tế chưa?”
Phong Lăng lơ mơ, rất lâu sau đó, cô mới phản ứng được có người đang nói chuyện với mình qua điện thoại. Phong Lăng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn thoáng qua dãy số hiển thị trêи màn hình điện thoại di động, sau khi kề di động vào bên tai, cô dùng giọng khàn khàn đáp: “Huấn luyện viên Kiều, tôi không sao, mấy giờ rồi? Hình như tôi đã ngủ lâu lắm rồi thì phải, bây giờ đã khỏe hơn nhiều rồi.”
“Hiện tại là hơn ba giờ chiều.”
“Ồ, vậy là tôi đã ngủ từ sáng tới bây giờ.” Sau khi nghe thấy thời gian, Phong Lăng ngồi dậy khỏi giường, giơ tay lên xoa mái tóc ngắn bù xù. Cô đảo mắt nhìn sắc trời phía bên ngoài: “Huấn luyện hôm nay đã kết thúc rồi à? Có phải còn có huấn luyện súng bắn tỉa cần tôi tham gia hay không? Anh chờ tôi một chút, tôi đến ngay.”
“Không phải, hôm nay không có huấn luyện súng bắn tỉa, cô nghỉ ngơi đi.”
“Ồ.” Phong Lăng mới ngủ dậy nên hơi mơ màng, cô lại xoa tóc mình, ngồi tại chỗ, mắt nhắm nghiền, tay thì cầm điện thoại di động. Cô cứ nửa mê nửa tỉnh giống như không nghe rõ người bên kia điện thoại nói những gì, chỉ buồn ngủ mà ứng phó qua loa: “Ừm… Được… Ừm…”