Chương :
Bây giờ cô đã thật sự hoàn toàn nhận thức được, Lục Cẩn Phàm sẽ chỉ làm một chuyện, đó là mang lại cho cô cảm giác an toàn mà không ai có thể thay thế được.
Bất cứ lúc nào, anh cũng chắc chắn có thể giúp cô giải quyết mọi vấn đề, ngay cả khi cô bất cẩn trúng quỷ kế của người khác thì anh cũng không để cô có cơ hội thua cuộc.
Hôm sau, vì hợp nhất hai công ty bất động sản cỡ nhỏ của mình thành phòng giao dịch cỡ lớn, vì phân loại thông tin tài chính và tất cả dự án mà Hạ Mộc Ngôn bận đến mất ăn mất ngủ.
Đồng hồ đã chỉ hơn mười giờ đêm mà Lục Cẩn Phàm vẫn chưa về. Hạ Mộc Ngôn vươn vai một cái, cầm điện thoại di động lên xem giờ thì thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ Điềm gọi tới.
Trước đó đang bận, lại họp video hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng giao dịch nên cô đã cài di động ở chế độ im lặng.
Hạ Mộc Ngôn gọi lại cho Hạ Điềm, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Giọng của Hạ Điềm rất mập mờ: “Mộc Ngôn Mộc Ngôn, có phải chồng cậu trói cậu trên giường không? Cuối cùng cũng chịu thả cậu ra để cậu xem điện thoại rồi à?”
Hạ Mộc Ngôn mấp máy môi: “Chắc tối nay Lục Cẩn Phàm có việc bận, vẫn chưa về.”
“Anh ấy không có ở nhà à? Vậy sao lâu như vậy cậu mới mò đến điện thoại? Mình còn tưởng mỗi khi trời tối cậu và Lục Cẩn Phàm củi khô lửa bốc, làm đủ hết các loại tư thế một lượt chứ.”
Hạ Mộc Ngôn quay người ngồi xuống mép giường, ôm gối vào lòng: “Đầu óc cậu có thể bớt nghĩ về mấy chuyện đó được không? Chưa kết hôn mà như hổ như sói còn hơn người đã kết hôn như mình nữa.”
Hạ Điềm cười ha ha, ngồi trên giường bệnh gặm dưa hấu.
Dạo này Hạ Mộc Ngôn không có thời gian đến bệnh viện, thế là bèn hỏi thăm một câu: “Gần đây cậu im hơi lặng tiếng thế, chỉ gọi điện cho mình có vài lần, chẳng lẽ có ai theo đuổi à?”
Miệng Hạ Điềm nhét đầy dưa hấu, nói không rõ ràng: “Sao cậu biết?”
Tâm trạng Hạ Mộc Ngôn chùng xuống: “Có phải người đàn ông đâm xe làm cậu bị thương lúc trước đang theo đuổi cậu không?”
“…” Hạ Điềm suýt chút sặc dưa hấu, ho mấy cái mới khản giọng trách móc: “M nó, cậu còn biết bói toán nữa hả? Mấy ngày không gặp cậu đã thành bán tiên rồi à?”
Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh tanh.
Quả nhiên, cô rất quen thuộc với giọng điệu úp úp mở mở lại hơi ngượng ngùng này của Hạ Điềm bây giờ.
Tất cả đều như trong dự liệu của cô.
Mới một thời gian ngắn cô không đi thăm cô ấy, thế mà đã để tên khốn khiếp kia chui vào chỗ trống rồi!
Sáng sớm hôm sau, vẫn chưa tới bảy giờ, Hạ Mộc Ngôn đã lái xe đến bệnh viện.
Vừa ra khỏi thang máy, vẫn chưa đến cửa phòng bệnh, cô đã thấy Hạ Điềm đang được một người đàn ông cao gầy dìu từ toilet công cộng về phòng ở hành lang đằng trước.
Hạ Điềm ngước lên, trông thấy Hạ Mộc Ngôn thì ngạc nhiên: “Mộc Ngôn Mộc Ngôn?”
Hạ Mộc Ngôn không nói câu nào, chỉ lạnh lùng lướt qua người đàn ông nọ, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Mãi đến khi Hạ Điềm được dìu vào trong, ngồi xuống giường bệnh, người đàn ông kia mới quay người lại nhìn Hạ Mộc Ngôn, chìa tay ra với cô, khách sáo nói: “Cô chính là người bạn Hạ Mộc Ngôn mà Điềm Điềm thường xuyên nhắc đến đó sao? Chào cô, lần đầu gặp mặt, tôi tên Lý Minh Ân, tôi là…”
Hạ Mộc Ngôn làm như không nghe thấy, mặt không cảm xúc ngồi xuống ghế sofa trong phòng bệnh. Toàn thân cô toát ra vẻ lạnh lùng trước giờ chưa từng có.
Hôm nay Hạ Mộc Ngôn quá lạnh lùng, hoàn toàn không nể mặt anh ta chút nào. Hạ Điềm biết điều bèn bảo người ta đi trước.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Hạ Điềm mới ngồi tựa vào giường bệnh: “Mộc Ngôn Mộc Ngôn, vừa rồi lửa giận của cậu bốc cao hai mét tám luôn đấy! Thật sự là tàn khốc kinh khủng!”
Hạ Mộc Ngôn không tỏ vẻ gì: “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu xem mấy lời lúc trước của mình như cái rắm hả?”
Hạ Điềm không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại tức giận đến nỗi mắng chửi như thế, hơi lúng túng: “Đâu có, tên họ Lý đó theo đuổi mình nhiều ngày rồi mà mình vẫn chưa đồng ý đấy!”
“Sao sáng nay anh ta lại vào bệnh viện?”