Yêu Một Người Nợ Một Đời

chương 1390

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Báng súng hung hăng bay qua, đập thật mạnh vào mặt người kia, nhân thời gian một phần mười giây khi tên mặc đồ đen đang đau đớn đến mức nhắm cả mắt lại, Lệ Nam Hành cúi người, lao nhanh về phía trước, cong tay trái lên, tấn công kịch liệt vào phần bụng của hắn. Sau đó, anh ngẩng đầu, hung hăng đập vào cằm tên đó ngay lúc hắn ta cầm súng muốn bắn về phía lưng mình. Lệ Nam Hành dùng sức bẻ cổ tay và cướp lấy súng trong tay hắn, cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt “Người anh em, tôi hiểu anh” liếc hắn một cái.

Trọng lượng của khẩu súng này thể hiện rất rõ ràng rằng đạn của hắn ta cũng chẳng còn được mấy viên.

Bởi vì cái nhìn này của anh mà tên mặc đồ đen thẹn quá hóa giận, hai người chuyển sang đánh tay đôi. Lệ Nam Hành có thân thủ nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn, chuẩn xác khiến đối phương có năng lực chống đỡ, nhưng dù sao vừa rồi cũng mới phải tổn thất ở chỗ hố băng nên lúc lui về phía sau, hắn ta cố ý giẫm lên một khối băng nứt ra do bị máu hòa tan, sau đó trượt mạnh về phía sau, thừa dịp Lệ Nam Hành ra tay muốn đè hắn ta lại thì dùng sức thật mạnh để khiến anh ngã về phía sau.

Ánh mắt Lệ Nam Hành lạnh lẽo, anh túm chặt cổ áo của hắn, trong nháy mắt hai người cùng lăn về phía hố băng kia.

“Lão đại!” Phong Lăng đá văng người trước mặt mình ra, cô đột nhiên nhìn thấy Lệ Nam Hành và tên kia đang mất khống chế lăn tới chỗ hố băng trêи sông, chỉ trong nháy mắt hai người đã ngã xuống hố băng to đó!

Phong Lăng nhìn mà trái tim giật thót, quay đầu lại bắn một phát, trong chớp mắt, ấn đường của đối phương tung tóe máu, cô xoay người, lao nhanh tới…

“Lão đại!”

“Lão đại…”

Tam Bàn và Đại Băng hất đám người đang quấn lấy mình ra, quay đầu trông thấy cảnh này, sợ tới sắp rách cả mí mắt, vội vàng chạy nhanh tới.

Phong Lăng bước nhanh tới chỗ cái hố trêи mặt băng, đột nhiên bổ nhào xuống đất, dù tận mắt nhìn mặt nước vô cùng lạnh lẽo dưới hố băng cô cũng không dám tin, tay nắm chặt lớp tuyết nhuốm đẫm máu, nhìn chằm chằm vào mặt nước. Thấy mặt nước dần phẳng lặng, cả Lệ Nam Hành và người ban nãy đều không ngoi lên. Phong Lăng đột nhiên vươn tay, dùng sức mò vớt trong làn nước lạnh như băng.

Nhưng cô không mò được gì cả…

“Lão đại!” Tam Bàn và Đại Bân đứng ở một bên, sợ lớp băng dưới chân Phong Lăng nứt ra nên dừng ở chỗ cách sau lưng cô hơn hai mét, nhìn hố băng phẳng lặng, chìm vào u ám và yên tĩnh.

Tính chất của loại hố băng này không giống bình thường, nếu như lão đại gặp nguy hiểm, bất cứ lúc nào họ cũng có thể tiến lên trợ giúp.

Thế nhưng ở dưới này là dòng sông băng mà không ai có thể dự đoán được, Tam Bàn hiểu rất rõ mức độ lạnh lẽo bên trong. Nhìn mặt nước an tĩnh, mắt Tam Bàn đỏ lên trong nháy mắt.

“Phải làm sao bây giờ…” Tam Bàn cố đè sự lo lắng trong lòng xuống, đảo mắt nhìn về phía Đại Bân: “Có mang dây thừng không? Buộc vào thắt lưng tôi, tôi xuống dưới tìm lão đại!”

“Không mang.” Đại Bân nhíu mày.

Bọn họ biết không thể tùy tiện nhảy xuống chỗ này, bằng không chắc chắn phải chết. Cho dù có dây thừng thì cũng không ai đảm bảo có thể thuận lợi kéo được lên, huống chi là trong tình huống hiện tại.

Phong Lăng cúi người quỳ gối bên cạnh hố băng, nhìn chằm chằm vào mặt nước. Bỗng nhiên, ánh mắt cô khẽ động, nhìn những vết máu lan ra đang dần dần trồi lên trêи mặt nước.

Họ không biết rốt cuộc là vết máu nổi lên này là của ai. Đột nhiên, Đại Bân thấy động tác đứng dậy muốn nhảy xuống của Phong Lăng, anh ta bèn bước lên phía trước túm cổ tay cô lại: “Phong Lăng! Đừng quá xúc động!”

Phong Lăng không lên tiếng, cô chỉ nhìn chằm chằm vào hố băng trước mặt, nhìn máu nổi lên trêи, nhíu chặt mày.

Ngay lúc đám người mới vừa bị Đại Bân và Tam Bàn quăng qua một bên cầm súng tiến lại gần, ánh mắt Phong Lăng bỗng nhiên dời khỏi mặt nước, con ngươi cô đỏ lên, nhìn chằm chằm bọn chúng. Phong Lăng bất thình lình xoay người lại vung cao chân lên, hung hăng đạp một cái vào thi thể trêи mặt đất, đánh về phía đám người kia, rồi lại chợt cúi xuống xông lên trước, tay túm lấy cổ áo của một tên, đấm mạnh vào mặt đối phương. Cô đoạt lấy súng của đối phương rồi dùng kỹ thuật bắn chuẩn xác của mình giết chết ba tên, sau đó đảo mắt một cái, cặp mắt đỏ ngầu nhìn về phía hai tên cầm súng khác.

Súng trong tay Phong Lăng nhắm vào đầu một tên trong số đó, nổ súng không chút lưu tình.

“Đoàng đoàng” hai tiếng, cộng thêm tiếng súng của Tam Bàn và Đại Bân, hai tên kia gục xuống đất, máu bắn tung toé khắp nơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio