Chương :
Phong Lăng hơi chần chừ, đang muốn cầm khăn mặt thả lại vào trong chậu nước bên cạnh. Lúc cô mới quay người lại, cổ tay đột nhiên nóng rực, tay cô bị người đàn ông cầm lấy, cũng không biết anh lấy đâu ra sức. Lệ Nam Hành cứ im lặng, nhìn chằm chằm mặt cô như vậy, sau đó, anh lại đột ngột kéo cô xuống, Phong Lăng nhất thời không kịp đề phòng, ngã đè lên ngực anh!
Bởi vì động tác bất ngờ của anh mà khăn mặt trong tay cô rơi thẳng xuống đất, chậu nước bên cạnh cũng bị chân cô đá đổ, nước tung tóe.
Phong Lăng hoảng sợ, muốn đứng dậy, nhưng trong tích tắc đó, người đàn ông đột nhiên lật người cô lại, xoay người đè cô ở dưới. Bởi vì sốt cao thời gian dài và đã ngà ngà say mà đôi mắt u ám nhuốm đầy sắc đỏ cứ nhìn chằm chằm cô như thế, cô không biết phải miêu tả ánh mắt này của anh như thế nào, giống như là ánh mắt khát máu của loài sói khi nhìn thấy đồ ăn mà nó khao khát nhất, mang theo vài phần hung ác, cố chấp, ngang ngược, và tham lam, lại thêm mấy phần nghiêm nghị.
“Lão đại…?” Phong Lăng muốn đẩy anh ra, nhưng người đàn ông lại nắm lấy hai tay của cô, dùng sức cố định chúng phía trêи, ánh mắt u ám khóa chặt mặt cô.
Phong Lăng cảm nhận được mối nguy hiểm, cô nhìn vào mắt anh, vội vàng muốn vùng dậy, nhưng lại bị người đàn ông đè chặt.
Cô thử giãy giụa, nhưng nhận ra trước mặt người đàn ông sốt cao hơn ba ngày, cô lại không thể giãy ra được, cô muốn dùng sức thêm, nhưng bởi vì cố gắng tránh làm bị thương cổ tay anh mà không thể dùng toàn lực.
Cô nhấc chân, đang muốn lợi dụng động tác gập đầu gối lại để đẩy anh ra, nhưng đầu gối còn chưa co lại thì ánh mắt Lệ Nam Hành lại trở nên nặng nề hơn, rồi anh cúi xuống hôn sâu miệng cô.
“Ưm… Anh làm gì vậy… Ưm…” Phong Lăng mở to mắt, vì bất thình lình bị anh hôn mà Phong Lăng theo bản năng liếc ngay về phía cửa sổ lều trước tiên.
Nếu lúc này, Đại Bân tuần tra bên ngoài trở về sớm, nếu bị người ta nhìn thấy, đến lúc đó cô có mấy cái miệng cũng không giải thích được!
“Lão đại…” Phong Lăng gắng gượng nghiêng người, dùng bả vai đẩy anh ra, nhưng bởi vì động tác uốn vai, ưỡn ngực của cô mà ánh mắt người đàn ông càng sâu thẳm. Anh lại không hề do dự hôn thêm cái nữa. Lệ Nam Hành không nói câu nào, cũng không giải thích, cứ mạnh bạo hôn môi cô như vậy.
Nụ hôn này hơi thô bạo, không giống như lần cô ở chỗ anh, ít nhất khi ấy anh còn có thể giữ được sự tỉnh táo. Phong Lăng không thể đẩy anh ra, dù cô có giãy giụa thế nào thì cũng đều bị anh đè lại.
Bỗng nhiên, cô có hơi hối hận bởi mấy ngày nay luôn tìm cơ hội đút đồ ăn cho anh, nếu cứ bỏ đói anh ba ngày như thế thì xem anh còn có nhiều sức lực như vậy không!
Bởi vì Lệ Nam Hành hôn quá mãnh liệt mà môi Phong Lăng gần như tê dại, đỏ ửng, sưng nhẹ. Hai tay lại bị anh đè chặt trêи giường, cô há miệng muốn cắn, mặc dù người đàn ông có thể áp đảo cô về mặt thể lực, nhưng tốc độ phản ứng rõ ràng vẫn chịu ảnh hưởng của cơn sốt. Sau khi bị cô cắn một cái, không những anh không tỉnh táo lại, mà ánh mắt còn tối hơn. Trong nháy mắt, bất chấp môi mình bị cắn đến chảy máu, anh cúi đầu cắn trả lại môi cô, giống như thú dữ chắc chắn phải cắn nuốt con mồi, không chút chần chừ, cũng không hề nể tình.
Phong Lăng tức giận vì hành động không hề tỉnh táo mà lại đầy điên cuồng của Lệ Nam Hành, nhưng khi anh còn lý trí, cô đã không cách nào đẩy ra được rồi, bây giờ trong tình huống nửa mê nửa say thế này, cô lại càng không thể. Môi bị người đàn ông này hôn cắn đến phát đau khiến cô liên tục chống cự lại, muốn quay mặt đi. Sau khi một tay người đàn ông trói hai tay cô ở sau lưng, tay kia nắm lấy cằm của cô, nụ hôn càng cương quyết, càng sâu hơn.
Miệng bị bịt kín như vậy, trong lều ấm áp, hai người trêи giường dường đang đối đầu với nhau trong thầm lặng. Phong Lăng trợn mắt nhìn anh, nhưng bởi vì ánh mắt và sự vùng vẫy liên tục của cô mà anh càng không do dự, bàn tay vốn đang nắm cằm cô kéo xuống một cái, trong không khí truyền tới một tiếng “rẹt”.
Trong nháy mắt, cổ áo nhỏ bên trong áo lông mỏng của cô bị người đàn ông xé rách.
Bởi vì động tác này của anh mà lông măng cả người Phong Lăng đều dựng đứng lên, nhưng bất kể cô vùng vẫy như thế nào, người đàn ông đang trong trạng thái không tỉnh táo này đều có trăm nghìn cách để khóa tay chân của cô lại. Hơn nữa, khi cô muốn giở lại trò cũ là xoay người tránh đi, dây kéo áo phao lông của cô đã bị anh kéo xuống.
Trong nháy mắt, cô cảm nhận được ngực mình lạnh lẽo, một phần vải quấn ngực bị lộ ra. Người đàn ông nhìn thấy, híp mắt lại.
Trong chớp mắt, Phong Lăng cảm thấy xót xa, cô không quan tâm rốt cuộc anh say hay sốt đến mơ hồ thế nào, càng bất chấp vết thương trêи tay Lệ Nam Hành mà liều mạng muốn giãy ra.
Lúc này, người đàn ông dùng lực mạnh hơn, cưỡng ép đè cô xuống, anh cúi đầu xuống, cũng bởi vì động tác cúi đầu này mà mái tóc ngắn lướt qua xương quai xanh của cô, khiến Phong Lăng bị nhột, run rẩy như thể vào giây phút ấy, lỗ chân lông trêи người cô đều đang nở hết ra.
Phong Lăng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
“Lệ Nam Hành!” Cô sợ giọng nói của mình sẽ khiến người trong lều sát vách chú ý nên ép giọng xuống, dùng âm lượng nhỏ nhất để gọi tên anh như đang có ý nhắc nhở: “Anh đừng quá đáng!”