Chương :
Biểu hiện hoàn mỹ của Thư ký An đã chứng minh nền tảng giáo dục cao cấp của cô ta. Cô ta khẽ mỉm cười, lộ ra vài phần cố chấp: “Tôi chỉ đang cố gắng làm tốt chức trách công việc. Phòng Tổng Giám đốc không phải là cái chợ, cũng nên có quy định riêng của nó. Trước đây tôi thấy anh cho phép bà Lục ra vào tùy ý, cho nên mới nghĩ rằng anh sẽ không quá khó khăn với em gái cô ấy.”
Cô ta ngừng lại một lát, hạ thấp giọng để tránh chọc giận anh: “Tôi vừa mới đến Lục thị không lâu. Hai ngày trước ở nhà họ Lục, tôi ngồi chưa bao lâu đã phải rời đi giữa chừng, vì vậy tôi còn chưa hiểu rõ thói quen giao tiếp của Lục tổng đối với những người bên cạnh. Chuyện này là sai lầm của tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ không bao giờ tái phạm.”
“Không có sau này.” Lục Cẩn Phàm lạnh giọng, chậm rãi nói.
Đôi mày thanh tú của thư ký An nhíu chặt: “Lục tổng…”
Giọng điệu của anh nặng nề, lộ ra tia lạnh lùng chớ lại gần: “Bốn ngày sau, Shine USA sẽ về nước ký hợp đồng. Sau buổi tiệc hợp tác, cô theo họ về đi.”
Thư ký An siết chặt cặp tài liệu trong tay, tựa như sắp không duy trì nổi sự bình tĩnh lạnh nhạt vốn có.
“Lục tổng, anh gấp gáp muốn đuổi tôi về Mỹ vậy sao?”
“Shine thích hợp với cô hơn.” Anh lãnh đạm nói.
Thư ký An im lặng hồi lâu, một lát sau mới ngước mắt lên nói khẽ: “Bốn ngày sau phải không? Vậy bốn ngày này, tôi sẽ tiếp tục làm việc bên cạnh anh. Tôi vẫn sẽ giữ vững bổn phận, chuyện nào nên làm sẽ làm cho xong. Tôi cũng sẽ thu xếp hoàn thành bàn giao công việc trong bốn ngày tới. Những ngày qua, cảm ơn Lục tổng đã chiếu cố.”
Lục Cẩn Phàm làm như không nghe thấy, bước vào phòng làm việc.
Đồng thời, đôi mắt lạnh của anh liếc sang Hạ Mộng Nhiên vẫn còn đứng bên trong phòng, nhưng câu tiếp theo chính là bảo người ngoài cửa: “Cô mang người này vào thế nào thì mang ra thế ấy cho tôi.”
Thư ký An quay đầu nhìn về phía Hạ Mộng Nhiên. Hạ Mộng Nhiên vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của thư ký An, nên cô ta khựng lại. Không còn cách nào khác, cô ta đành khẽ nói: “Anh Cẩn Phàm, thư ký An là người rất tốt, anh đừng vì em mà đuổi cô ấy.”
Sau khi nói xong, cô ta làm ra vẻ như rất biết điều, bước ra ngoài.
Cửa phòng làm việc đóng “rầm” lại.
Hạ Mộng Nhiên nhìn về phía cửa đã đóng chặt, nhỏ giọng oán trách: “Thật không biết anh ấy nghĩ gì nữa, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn có gì tốt chứ? Bây giờ cô ta mưu mô như vậy, còn thường ngang nhiên thể hiện tình cảm ân ái khắp nơi. Anh Cẩn Phàm là người kín đáo, vậy mà lại dung túng hùa theo cô ta, hơn nữa còn…”
Thư ký An không nói lời nào, chỉ nhìn cánh cửa ngăn hai người ở bên ngoài.
Nhiều năm trước cô ta đã quen Lục Cẩn Phàm, cũng nhận ra anh là người lạnh lùng, trưởng thành sớm. Đồng thời cô ta cũng biết anh làm việc khiêm tốn kín kẽ.
Cho nên tất nhiên anh khinh thường những chuyện như thể hiện tình cảm ân ái với một người phụ nữ.
Chẳng lẽ, anh thật sự yêu Hạ Mộc Ngôn vậy sao?
Tại trụ sở Lục Mộc Ngôn, trong phòng họp.
Lúc ở bệnh viện, sau khi Hạ Mộc Ngôn nhận được điện thoại thì đi thẳng tới phòng giao dịch. Hai công ty vừa sáp nhập thành một, vẫn còn nhiều rắc rối cần cô xử lý.
Trước khi vào phòng họp, cô hắt xì hai cái. Rõ ràng gần đây cô không hề cảm lạnh, sao đột nhiên lại hắt xì?
Chẳng lẽ có người mắng sau lưng cô?
“Chị Đại Mộc Ngôn, cuộc họp sắp bắt đầu rồi! Chị không khỏe à?” Trợ lý Tiểu Bát vừa mới đến thực tập không bao lâu đứng bên cạnh hỏi han ân cần.
“Tôi không sao.” Hạ Mộc Ngôn bước vào.
Hôm nay là cuộc họp quản lý đầu tiên sau khi Hạ Mộc Ngôn sáp nhập công ty. Sau khi Hạ Mộc Ngôn bước vào ngồi xuống, cô nhìn sắc mặt từng người xung quanh một lượt, trong lòng cũng nắm được đại khái.
Dù sao đây cũng là quản lý các cấp mà Hàn Thiên Viễn để lại, chuyện nên xảy ra thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Nửa tiếng đồng hồ sau khi cuộc họp bắt đầu, Quản lý bộ phận Nhân sự đứng lên, mở miệng nói: “Cô Hạ, tôi quyết định từ chức.”
Hạ Mộc Ngôn rất bình tĩnh, nhìn ông ta: “Lý do?”
“Tôi không thể nào làm việc dưới quyền của một cô gái mới hai mươi tuổi. Một cô gái trẻ mà muốn lãnh đạo cả hai công ty, tham vọng nhúng tay vào ngành địa ốc, lại còn sát nhập thành phòng giao dịch gì đó nữa. Tôi thấy, ý tưởng và tư duy của cô không đủ chín chắn, hệ thống quản lý phòng giao dịch cũng rất non nớt. Đối với tôi, nơi này không giúp tôi phát triển tương lai được.”