Chương :
Kết quả còn chưa hôn, khi khoảng cách giữa hai người đã gần trong gang tấc, Lệ Nam Hành đột nhiên lại hốt hoảng.
Nhìn khuôn mặt của Phong Lãng, lại nhìn cánh môi của cô, khoảng cách như vậy… Góc độ hôn như vậy…
Có một vài hình ảnh kỳ quái chợt hiện lên trong đầu anh.
Những hình ảnh ấy không giống cảnh tượng từng trải qua trong mơ mà trái lại giống như đã từng xảy ra trong hiện thực. Anh đè cô xuống cái giường này lúc nào? Anh lại hôn cô trêи chiếc giường này lúc nào?
Nhưng một cảnh tượng xuất hiện trong đầu khiến Lệ Nam Hành bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm gương mặt của Phong Lăng.
Kể từ sau khi tới miệng núi Rogers, mặc dù anh không giấu giếm tình cảm của mình, nhưng anh chưa từng làm bất kỳ hành động nào xâm phạm hoặc khiến cô không thích.
Dù sao, đêm hôm đó trong căn cứ, anh chỉ hôn một cái mà ngày hôm sau, Phong Lãng đã dám chĩa súng vào mình. Anh chưa vô liêm sỉ đến mức làm gì đó với Phong Lăng khi cô vẫn còn kháng cự mình.
Thế nhưng những hình ảnh kia không thể nào bỗng dưng xuất hiện được.
Anh cứ nhìn ngắm mãi khuôn mặt của Phong Lãng, cố gắng nghĩ lại nhưng chỉ có thể nhớ đến những cảnh tượng khi anh đè cô lên giường cưỡng hôn kia, hơn nữa không xác định được đến cùng đó có phải là cảnh tượng từng thấy trong giấc mộng lúc nửa đêm hay không.
Để có thể nhớ lại rõ ràng, Lệ Nam Hành đặt nụ hôn lên môi cô. Trong giây phút hai đôi môi chạm nhau, cánh môi Phong Lăng mềm mại khiến người ta hận không thể đưa đầu lưỡi vào thẳng bên trong dây dưa, khuấy đảo. Lệ Nam Hành kiềm chế xúc động, chỉ cảm thấy những hình ảnh kia lúc ẩn lúc hiện trong đầu.
Xác định cơn ác mộng của Phong Lăng có lẽ đã kết thúc, Lệ Nam Hành buông cô ra, để cô nằm thẳng trêи giường. Anh ngồi dậy, nhìn Phong Lăng, sau đó quay đầu nhìn về phía chiếc bàn nhỏ ở bên giường.
Lúc này trêи bàn không có chai rượu nào, nhưng lúc liếc mắt nhìn về phía đó, anh liền nhớ tới cái ngày mình vừa tỉnh lại, bên trêи có bày vài cái chai rượu không.
Có liên quan tới đống rượu Tam Bàn cho anh uống đêm đó sao?
Ngày hôm sau là đến phiên Tam Bàn đi tuần tra, kết quả lúc đang chuẩn bị xuống núi, anh ta đột nhiên phát hiện Lệ lão đại cũng tới.
Hai người sóng vai xuống núi, Tam Bàn tỏ vẻ kinh hãi khi được quan tâm: “Lão đại, anh muốn đi tuần tra với tôi hả?”
Lệ Nam Hành hờ hững liếc nhìn tuyết trắng mênh ʍôиɠ xung quanh, lạnh lùng nói: “Hỏi cậu một chuyện.”
“À, lão đại anh muốn hồi gì?”
“Cái đêm mà cậu thừa dịp tôi sốt cao mà chuốc rượu tôi, còn xảy ra chuyện gì khác không?”
Tam Bàn cẩn thận nhớ lại: “Không có, đêm hôm đó, tôi nói tôi cho anh uống rượu, Phong Lăng rất tức giận, đuổi thẳng cổ tôi ra ngoài. Có điều, đêm ấy Đại Bân tuần tra gác đêm, có lẽ vào lúc nửa đêm cũng có trở về xem, nếu có chuyện gì xảy ra, anh ta nhất định sẽ nói. Đêm hôm đó, Phong Lăng vẫn ở lại trong lều chăm sóc cho anh, cậu ấy không ngủ cả mấy ngày mấy đêm để trông chừng cho lão đại thì còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
“Phong Lãng rất tức giận?”
“Đúng vậy, cậu ấy và mọi người nghe nói tôi cho anh uống rượu xong thì mắng tôi không đáng tin cậy. Phong Lăng cũng mắng tôi như thế, sau đó đuổi tôi ra ngoài. Thực ra, đêm hôm ấy, đáng nhẽ phải đến lượt tôi chăm lão đại, để cậu ấy nghỉ ngơi đàng hoàng nhưng có lẽ cậu ấy không yên tâm nên sau khi ngủ một buổi chiều thì lại qua đây. Lúc đó, tôi thấy Phong Lăng rất tức giận, sợ làm cậu ấy nổi điên nổi đóa lên nên tôi ra ngoài luôn.”
“Chỉ như vậy?”
“Đúng.”
“Không xảy ra chuyện gì khác?”
“Không có, lúc đó tôi ở lều bên cạnh, cũng có một lúc không ngủ được, thực ra tôi cũng lo lắng không biết mình rót rượu cho anh như thế thì có gây ra phản ứng xấu nào không, tôi ngồi trêи giường suy nghĩ rất lâu đó.”
“Lúc đó cậu không nghe thấy bất cứ tiếng động gì sao?”
“Không nghe thấy, yên tĩnh lắm.”
“Lúc đó cậu trở về lều ngồi trêи giường suy nghĩ bao lâu?”