Chương :
Ở vị trí Phong Lãng không nhìn thấy, khóe miệng trông có vẻ hờ hững, lạnh lùng của anh hơi nhướng lên. Lệ Nam Hành chậm rãi bước xuống bậc thang, cho đến khi đi xuống bậc thang thấp hơn vị trí ngồi của Phong Lăng, anh mới quay người lại, nhìn thẳng vào Phong Lăng đang ngồi ở đó: “Căn cứ bảo cậu đi mua đồ, không hề giới hạn chỉ phí. Xung quanh đầy các quán ăn, cậu ngồi đây gặm bánh pizza làm gì?”
Trêи mặt Phong Lăng không có biểu cảm gì, cô đáp: “Tôi vốn không định ăn tối nhưng đột nhiên thấy đói bụng nên mới ra ngoài, ăn tạm chút gì đó, no bụng là được.”
Cô cũng không hỏi vì sao Lệ Nam Hành lại đột nhiên ra ngoài. Dẫu sao, anh cũng là lão đại, muốn ra thì ra, muốn vào thì vào, xuất quỷ nhập thần, không ai có thể quản lý được anh.
Cô càng không hỏi vì sao anh lại biết cô đang ở đây.
Xe do cô lái từ trong căn cứ ra ngoài đều được cài máy định vị GPS, mỗi thành viên đều biết hành trình của cô khi cô ra ngoài làm nhiệm vụ, chuyện này không hề kỳ lạ. Lúc những người khác ra ngoài làm nhiệm vụ, dù họ ngồi trêи trực thăng hay ô tô thì đều có định vị GPS.
Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, ngoảnh đầu nhìn lướt qua tiệm bánh ngọt ngay gần đây: “Vừa rồi cậu cứ nhìn bánh ngọt trong cửa tiệm đó mãi, chưa từng ăn thử à?”
“Ăn rồi! Vào ngày sinh nhật của mấy anh em trong căn cứ, thỉnh thoảng sẽ có người mua về, tôi cũng cùng ăn một ít.” Phong Lăng cúi đầu ăn bánh pizza, trong miệng có thức ăn, cô vừa ậm ờ vừa nhàn nhạt trả lời: “Cũng chỉ là loại mùi vị ngây ngấy của bơ thôi mà, không có gì đặc biệt cả.”
Lệ Nam Hành liếc nhìn cô: “Muốn ăn không?”
Bàn tay cầm miếng bánh pizza của Phong Lăng cứng lại, cô ngước mát lên nhìn Lệ Nam Hành, trong đôi mắt của người đàn ông đứng ở bậc thang bên dưới phảng phất như có chứa sự ôn hòa, nhã nhặn. Nhưng đồng thời, cô cũng nhớ tới bản tính lang sói của anh dâng lên thì người này sẽ tàn nhẫn, mặt dày tới mức nào.
Cô đứng dậy, lấy chai nước suối vừa được người đàn ông nhặt lên, lạnh lùng nói :”Không muốn!”
Nhìn thấy Phong Lăng cầm chai nước lên uống, Lệ Nam Hành cong môi, lúc cô bỏ chai nước xuống nhìn mình, anh đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững.
Phong Lăng đóng chai nước lại, xoay người, định rời đi thì người đàn ông phía sau liếc nhìn cô: “Quay lại, đi đâu thế?”
Phong Lăng khó hiểu, quay đầu lại nhìn anh: “Lão đại, tôi vừa kết thúc nhiệm vụ phối hợp với bên Cục Cảnh sát, chiều hôm nay lại tất bật chạy đi mua thực phẩm, bây giờ đã muộn lắm rồi nên tôi muốn về nghỉ ngơi, không lẽ anh còn muốn tôi đi dạo chỗ này với anh?”
Lệ Nam Hành hất cảm về phía tiệm bánh ngọt: “Vào đó ăn miếng bánh đã.”
Phong Lăng nhìn chằm chằm vào mắt Lệ Nam Hành, cô muốn xác định xem anh có đang nói đùa hay không. Giây phút bốn mắt nhìn nhau, tất cả những hành động mà người đàn ông này làm khi ở trêи người cô trong đêm đó như đang rõ mồn một trước mắt, cô dời mắt đi: “Tôi ăn no rồi.”
Nhưng lời còn chưa nói xong, tay của người đàn ông đã giữ chặt cổ tay cô, sau đó kéo cô về phía anh. Phong Lăng cố gắng giữ thăng bằng cơ thể nên mới không đến mức ngã nhào vào lòng anh. Sau đó, Phong Lăng giương mát lên, vùng vẫy một lúc mà vẫn không rút tay ra được, cô thầm oán giận nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, mất kiên nhẫn: “Anh…”
“Nhiệm vụ tối nay là ăn bánh kem.” Người đàn ông tự làm theo ý mình, quay người, nếu không phải vì cô luôn giãy giụa, chắc anh còn có thể nắm tay cô, nhưng bây giờ cô còn cứng đầu hơn cả một con lừa nên anh chỉ có thể nắm lấy cổ tay, kéo cô theo sau mình.
Phong Lăng lảo đảo đi đến trước tiệm bánh ngọt cùng anh, cô đang định lên tiếng nhưng người đàn ông không hề có ý định dừng bước, cứ lôi cô đi vào bên trong. Sau khi bước vào cửa, nhân viên ở đây đều đồng loạt quay đầu nhìn hai người họ rồi vội vàng ra nghênh đón.
Vì có người ngoài ở đây, nên Phong Lăng không tiện bày ra vẻ mặt quá lạnh lùng, cô chỉ có thể rút tay mình ra, sau đó đứng sau lưng người đàn ông. Dù mất kiên nhẫn, nhưng Phong Lăng cũng không tự tiện rời đi.
“Hai vị muốn đặt bánh phải không ạ?”
Không đợi Lệ Nam Hành lên tiếng, Phong Lãng đã đáp: “Không, chúng tôi chỉ vào xem thôi…”
Phong Lăng còn chưa dứt lời, Lệ Nam Hành đã liếc cô một cái, ánh mắt anh rất lạnh nhạt, dường như bên trong còn có ý cảnh cáo.
Phong Lãng quay mặt đi, không nhìn anh nữa, chỉ vờ như chưa thấy.
Người đàn ông cao lớn lập tức đi vào, thấy trong cửa tiệm còn một vị trí trống, anh gọi nhân viên đến và chỉ vào một chiếc bánh gato nhỏ nhưng rất xinh trong tủ kính: “Chiếc bánh đó có vị gì?”
“Trong loại đó có việt quất và dâu tây kẹp ở giữa phần cốt bánh, ăn rất ngon, quý khách có muốn mua một cái không ạ?”