Chương :
Phong Lăng: “Tôi đâu phải là cô bé cần được bảo vệ đâu, lão đại cử anh đi với tôi thì đương nhiên là có mục đích của anh ấy nhưng khẳng định không thể nào là để bảo vệ tôi được.”
A K “chậc”: “Thế thì cậu không hiểu rồi, người ngoài cuộc mới là người tỉnh táo. Cho dù cậu không phải là con gái thì ở trong lòng lão đại, anh ấy hoàn toàn đã coi cậu là một cô gái nhỏ luôn cần anh ấy bảo vệ mọi lúc mọi nơi.”
Phong Lăng lập tức liếc nhìn anh ta, A K trừng mắt lại cô: “Cậu không tin? Bình thường lão đại đối xử với cậu rất là…”
“A K, ở đây đang có nhiều người lắm đấy, anh vẫn định ăn nói lung tung nữa à?” Phong Lăng nhỏ giọng cảnh cáo anh.
“Xì, lần nào nói chuyện này với cậu thì cậu đều không tin, chuyện đàn ông thích đàn ông cũng thường gặp mà, đặc biệt là ở một nơi như nước Mỹ, đến lãnh đạo trong quân đội cũng có người như thế, cậu còn không chịu tỉn…” A K nói vài câu rồi lặng lẽ chỉ tay về phía vị lãnh đạo béo vừa được Daniken thủ thỉ gì đó: “Chính là vị đó đấy, sĩ quan chỉ huy tiền tuyến của quân đội, ông ta tên là gì thì tôi quên rồi. Ây da, thôi cứ gọi là “Sĩ quan chỉ huy mập đi, ông ta thích đàn ông đó. Nghe nói có không ít đàn ông ở các đội trong quân đội của bọn họ bị ông ta nhìn trúng, có vài người…”
Vừa nói đến đây, vẻ mặt của A K đột nhiên cứng lại, giọng nói cũng nhỏ dần, kề sát bên tai Phong Lăng, nói: “M kiếp, có khi nào tên mập đáng chết đấy nhìn trúng cậu rồi không?”
Bàn tay nắm dao nĩa của Phong Lăng chợt cứng lại, cô nhìn A K bằng ánh mắt hoang mang, cô không hiểu rõ về mấy chuyện này lắm.
Thấy Phong Lăng vẫn mù mờ chưa hiếu gì, A K vội nói bên tai cô: “Tôi nghe nói sĩ quan chỉ huy mập này thích đàn ông, đặc biệt là những cậu trai trắng trẻo, xinh đẹp. Người bị ông ta chơi đùa cũng không phải ít đâu. Căn cứ của chúng ta toàn là người rắn rỏi, duy chỉ có mình cậu là trông da đẻ mịn màng nhất, chắc ông ta đã vừa ý cậu rồi, bằng không thì sao tên chân chó như Daniken lại đột nhiên bảo cậu đi với bọn họ. Ái chà chà, m kiếp, bọn họ có âm mưu đen tối với cậu rồi!”
“Không được, chuyện này tuyệt đối không được, tôi phải đi báo lại cho lão đại biết.” A K đứng dậy, chạy nhanh đến bàn của Lệ Nam Hành, nhỏ giọng nói: “Lão đại, anh ra ngoài với tôi một lát.”
Lệ Nam Hành liếc nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”
“Anh ra đây với tôi! Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Lệ Nam Hành đứng dậy, A K đi theo sau. Lúc đi qua người Phong Lăng, anh ta còn lén nháy mắt với cô.
Nhìn thấy biểu cảm của A K, Lệ Nam Hành không nói gì, sau khi bước ra khỏi phòng tiệc, nhìn xung quanh thấy không có ai, A K vội nói:
“Lão đại, có phải Daniken có mục đích không trong sáng với Phong Lăng không? Tôi nghe nói vị sĩ quan chỉ huy mập đó hình như… Rất thích kiểu thiếu niên trắng trẻo như Phong Lăng?”
Lúc nói câu này, A K còn làm ra vẻ thần bí.
Thái độ Lệ Nam Hành nhàn nhạt: “Cậu biết không ít chuyện nhỉ.”
A Klập tức cười ha hả: “Ha ha, đương nhiên, dù gì trước khi vào căn cứ, tôi cũng là tình báo viên của vài nơi rồi mà.”
“Chuyện này thì tự tôi có chừng mực, dù bọn họ có nói gì hay làm gì, cậu nhớ là phải luôn luôn ở bên cạnh Phong Lăng, không được để cậu ấy rời khỏi tầm mắt của mình. Trong năm ngày nữa, căn cứ sẽ có một nhiệm vụ cần tay súng bắn tỉa, dùng lý do này thì bọn họ không thể từ chối qua loa có lệ được, nhất định tôi sẽ đưa các cậu về một cách quang minh chính đại.”
“M kiếp, bảo sao lão đại lại đồng ý mau lẹ thế, tôi còn tưởng anh định để bọn tôi ở lại đó một thời gian dài thật chứ…” A K giơ tay lên gãi đầu: “Vậy Phong Lăng…”
“Cứ ở cạnh cậu ấy là được.”
“Ô, vậy nếu không được để cậu ấy rời khỏi tầm mắt thì buổi tối tôi cũng phải ngủ cùng với Phong Lăng sao?”
Lệ Nam Hành liếc xéo A K, không nói gì, nhưng lại mỉm cười, ý cười như có như không, anh giơ tay lên đánh mạnh vào đầu A K một phát.
A K bị đánh đến mức loạng choạng suýt ngã nhào xuống đất, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, mang vẻ mặt luyến tiếc sinh mệnh lùi hẳn về sau. Lúc nhìn lên, anh ta thấy Lệ Nam Hành cười lạnh nói: “Cậu muốn chết thì cứ ngủ!”
Trong phòng tiệc, không chỉ có các lãnh đạo bên quân đội chú ý đến bàn của Phong Lăng.