Chương :
Khoảnh khắc anh lao ra khỏi phòng vệ sinh, Lục Thiệu Tắc đã lạnh lùng đứng ngoài cửa chứng kiến cảnh này.
Đáy mắt Lục Cẩn Phàm ẩn chứa sự lạnh lẽo, anh không chút do dự bế Hạ Mộc Ngôn nhanh chóng đi ngang qua mặt ông ta. Lúc đi qua trước mặt Thẩm Mục đang vội vàng chạy tới thì anh quăng xuống một câu lạnh như băng: “Gọi điện thoại báo Tần Tư Đình mau lăn xác đến đây cho tôi.”
Mặt Thẩm Mục còn mơ hồ chưa hiểu thật ra đã xảy ra chuyện gì thì đã nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Mộc Ngôn, vội vàng gật đầu: “Tôi đi báo ngay cho bác sĩ Tần!”
Cậu ta nói xong, quay đầu lại nhìn thấy hàng dưới cùng của đám đông có Thịnh Dịch Hàn đang đứng như suy nghĩ chuyện gì đó. Thẩm Mục nghĩ thầm, chẳng phải đang có một bác sĩ ở ngay trước mặt đây sao?
Dù sao bác sĩ khoa Chỉnh hình cũng là bác sĩ…
Nhưng cậu ta cũng không dám nói ra miệng câu này. Nếu không, chắc có chết cậu ta cũng không biết tại sao.
Lục dù tối nay người ta chú ý nhiều nhất chính là Tập đoàn Shine và Lục Thiệu Tắc – người nắm quyền thực sự của nhà họ Lục, nhưng họ cũng tuyệt đối không thể bỏ qua sự tồn tại của Lục Cẩn Phàm ở Hải Thành.
Lục dù anh rất ít xuất hiện tại các buổi dạ tiệc như thế này, luôn khiêm tốn khiến cho người ta không hề biết chút gì về cuộc sống riêng tư của anh. Nhưng địa vị của Lục Cẩn Phàm trong thương trường thật sự không thể khinh thường. Bất kỳ ai liên quan đến kinh doanh thương mại, cho dù là trong hay ngoài nước, đều biết đến ba chữ Lục Cẩn Phàm, cho nên tất nhiên cũng sẽ cố tình để mắt đến nhất cử nhất động của anh.
Người Hải Thành đều biết tính tình Lục Cẩn Phàm lạnh lùng cao ngạo, khó có thể đến gần. Trừ họ hàng gần gũi, không ai có thể dễ dàng tiếp cận với anh. Phần lớn mọi người chỉ dám đi đến hỏi han xu nịnh. Có được một nụ cười nhàn nhạt khách sáo từ anh cũng đã được xem là đặc biệt vinh dự.
Mấy tháng trước còn có tin đồn nói rằng sau lễ cưới, Lục Cẩn Phàm và vợ mới cưới Hạ Mộc Ngôn của nhà họ Hạ chỉ là hữu danh vô thực, không hề có nền tảng tình cảm. Đa số những người biết chuyện đều cho rằng anh sẽ ly hôn và cưới người khác.
Vậy mà giờ phút này, dưới ánh sáng rực rỡ của buổi tiệc, tất cả mọi người kinh hãi nhìn thấy cảnh này…
Sắc mặt Lục Cẩn Phàm không còn vẻ trời sập không sợ như bình thường nữa. Giữa cặp chân mày của anh tỏa ra khí lạnh bức người. Mọi người không chỉ có thể nhìn thấy rõ vẻ lạnh lùng và giận dữ hiếm hoi lộ ra trên gương mặt anh, mà còn thấy anh bế một người phụ nữ Lục váy dạ tiệc màu hồng chạy xuyên qua phòng tiệc.
Hơn thế nữa, người phụ nữ này lại là… bà Lục “bị đày vào lãnh cung” mà mấy tháng trước truyền thông đã đồn đại – Hạ Mộc Ngôn!
Người ở đây cũng ít nhiều biết đến khuôn mặt xinh đẹp đến phát hờn của Hạ Mộc Ngôn. Chỉ có điều từ trước đến nay khuôn mặt trắng ngần của cô cũng chưa bao giờ tái nhợt đến mức này.
Người vừa được bàn tán có lẽ sắp được gả vào nhà họ Lục là An Thư Ngôn cũng đang đi sát theo anh, sắc mặt rất khó coi. Thế nhưng cô ta lại bị anh hoàn toàn lờ đi không để ý, còn không liếc cô ta lấy một cái.
“Lục tổng.” An Thư Ngôn đi theo sát anh: “Cần phải thay váy cho bà Lục. Tôi có mang theo váy đến đây, để tôi giúp cô ấy thay…”
“Không cần!” Ánh mắt Lục Cẩn Phàm như đêm đông rét mướt có thể đóng nước thành băng chỉ trong nháy mắt.
Bước chân An Thư Ngôn khựng lại trong giây lát, cuối cùng nét mặt cũng không nén được mà thay đổi.
Khách Hạ trong buổi tiệc cũng khiếp sợ khi chứng kiến Lục Cẩn Phàm vì Hạ Mộc Ngôn mà tức giận như vậy. Hơn nữa anh lại còn không chừa cho An Thư Ngôn chút thể diện nào.
Tin tức được mọi người ngầm thừa nhận là An Thư Ngôn sắp được gả vào nhà họ Lục bị Lục Cẩn Phàm tự mình đập tan chỉ trong khoảnh khắc.
Thẩm Mục gọi điện xong, quay lại đã nhìn thấy Lục Thiệu Tắc đen mặt lạnh lùng đến gần.
“Lục đổng.” Thẩm Mục cung kính gật đầu chào ông ta.
Lục Thiệu Tắc giận dữ nói: “Đã bị ngất thì mang thẳng vào viện, ở lại khách sạn gọi Tần Tư Đình đến đây làm gì? Còn ngại chưa gây đủ chuyện ở đây sao? Sợ khách khứa không thấy đủ náo nhiệt à?”
Thẩm Mục do dự mấy giây rồi nghiêm túc nói: “Xin lỗi Lục đổng. Tôi đi theo Lục tổng đã nhiều năm, vẫn có thói quen nghe theo lệnh của anh ấy.”
Lục Thiệu Tắc lạnh lùng nheo mắt lại.
Thẩm Mục lại nói: “Vào giờ này, hầu hết bác sĩ ở các bệnh viện quanh đầy đều đã tan làm, chỉ còn lại bác sĩ cấp cứu và bác sĩ trực. Ai ở trong hay ngoài Hải Thành đều biết năng lực của bác sĩ Tần. Lục tổng gọi cho bác sĩ Tần chắc chắn là có lý do riêng. Hơn nữa buổi tiệc còn chưa kết thúc, Lục tổng bỏ Lục toàn bộ khách khứa rời đi thì có khi lại làm nhiều người thấy khó chịu hơn…”
Lục Thiệu Tắc cau có nhìn theo Thẩm Mục. Cậu ta không chờ ông ta đáp lại đã cung kính lễ phép gật đầu chào ông ta: “Bác sĩ Tần đã lái xe đến đây. Tôi ra cửa chờ anh ấy.”
Nói rồi cậu ta làm như không nhìn thấy nét mặt giận đến hung dữ của Lục Thiệu Tắc, xoay người bước nhanh ra cửa chính khách sạn.