Chương :
Anh không lên tiếng, vẫn tiếp tục làm đến khi bế cả người cô ra khỏi bồn tắm. Đồng thời, anh rút xuống một chiếc khăn tắm rộng hơn đủ để bọc người cô, choàng lên người cô rồi bế cô từ phòng tắm ra ngoài.
Suốt cả quá trình Hạ Mộc Ngôn không nói tiếng nào, cho đến khi bị thả xuống giường cô mới co chân lên theo phản xạ, lăn vào giữa giường tránh né, vô hình chung tạo ra khoảng cách với anh.
Anh nhìn ra được dù cô không ồn ào cãi lại nhưng tâm trạng cực kỳ không tốt.
Lục Cẩn Phàm đắp chăn trên giường lên người cô, ép cô nằm im trong chăn, lại dán tay lên trán cô vuốt ve. Anh nhìn cô, trầm giọng nghiêm túc nói: “Tần Tư Đình sắp tới rồi. Anh đã bảo người đi mua cho em bộ quần áo mới. Em cứ nằm đây nghỉ ngơi trước đã.”
Lúc ở trong phòng Hạ Mộc Ngôn cũng nhận ra đây chính là phòng khách trên tầng của khách sạn Vương Đình. Dạ tiệc ở tầng một đang có cả trăm khách khứa. Tối nay lại là bữa tiệc quan trọng của Lục thị và Tập đoàn Shine, nếu bây giờ cô không sao, anh phải dành thời gian đi giải quyết mọi việc.
Cô im lặng nhắm mắt lại, không thèm nói thêm một tiếng nào, lại càng không muốn nghe thêm lời dặn dò dư thừa nào của anh.
“Mộc Ngôn Mộc Ngôn.” Anh đứng ở mép giường, âm thanh trầm thấp gọi tên cô.
Hạ Mộc Ngôn làm như không nghe thấy, nhắm mắt lại không lên tiếng, cũng không động đậy, tay dưới chăn cũng bắt được chiếc khăn tắm bọc quanh người, dần dần siết chặt lại.
“Vừa rồi em uống bao nhiêu rượu?” Lục Cẩn Phàm nhìn cô chằm chằm.
Vừa rồi lúc bế cô vào phòng, anh có ngửi thấy hỗn hợp mấy loại rượu trên người cô. Tuy rằng các loại rượu bữa tiệc chuẩn bị không nặng, nhưng toàn bộ giới thượng lưu ở Hải Thành đều biết chuyện Hạ Mộc Ngôn tửu lượng rất kém.
Cô uống không được mấy chén thì nhất định sẽ say. Cách đây thật lâu, dưới tình huống mà cô không hề hay biết, anh đã biết được điều này. Huống chi hôm nay lại còn là mấy loại rượu trộn chung với nhau.
Thấy bây giờ cô còn mượn cảm giác say mà buồn bực, Lục Cẩn Phàm đặt ví cầm tay của cô lên tủ đầu giường, cầm chiếc điện thoại không còn pin từ trong ví ra. Anh nhìn vào, thấy chính xác là không còn pin thì mới đặt điện thoại di động xuống.
“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phòng, chờ anh quay lại.”
Dứt lời, anh lại nhìn cô một cái, thấy cô bây giờ nửa tỉnh nửa say, có nói qua nói lại cũng không được gì cho nên anh đi thẳng ra cửa.
An Thư Ngôn ở ngoài cửa phòng thấy anh cuối cùng cũng đi ra, vội vàng bước đến đón: “Lục tổng, bà Lục thế nào rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Sắc mặt Lục Cẩn Phàm lạnh lùng không để ý đến cô ta, đi thẳng xuống bậc thang.
Nửa tiếng sau, có vẻ như bữa tiệc lại khôi phục lại như bình thường.
Lục Cẩn Phàm đi qua đám đông, sắc mặt vẫn bình tĩnh khiến cho không một ai dám xoi mói, nhưng anh vẫn không quẳng về phía An Thư Ngôn một ánh nhìn nào. Cho dù cô ta đi đến muốn tìm kiếm ánh mắt anh, đến khi có được thì cô ta cũng chỉ rùng mình run sợ như ngồi trên mặt đất đầy gai mà thôi.
Tần Tư Đình đã đến, thoắt cái tiến lại gần Lục Cẩn Phàm, thấp giọng đùa cợt: “Ông đây chạy xe tốc độ km/h lao đến đây, nhưng người phụ nữ của cậu không có ở trong phòng.”
Mắt Lục Cẩn Phàm tối sầm, ánh mắt lạnh như băng quét một vòng bữa tiệc theo bản năng.
Anh chợt cười lạnh một tiếng.
Được lắm, đến cả Thịnh Dịch Hàn cũng không thấy đâu rồi.
Trong phòng, khăn tắm bị ném lên giường, điện thoại và đồ của Hạ Mộc Ngôn vẫn đặt trên tủ đầu giường không suy chuyển.
Nhân viên phục vụ phòng đứng bên cạnh giải thích: “Tôi chỉ mới vào mang quần áo mới mua cho bà Lục rồi đi quét dọn phòng, không chú ý đến động tĩnh bên này.”
Tần Tư Đình khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, cười hừ hừ: “Nếu còn có bản lĩnh chạy đi, tôi thấy người phụ nữ của cậu cũng không có chuyện gì lớn đâu. Còn về sức khỏe của cô ấy, trừ lúc còn bé có bệnh sợ lạnh ra thì cũng không có bệnh tật nào khác, rất khỏe mạnh.”
Nói rồi Tần Tư Đình hất cằm, dùng ánh mắt chỉ ra hướng cửa sổ: “Thấy chưa? Cô ấy còn có sức nhảy từ cửa sổ ra ngoài kia kìa.”
Lục Cẩn Phàm cũng đã sớm nhìn thấy cửa sổ mở rộng và rèm cửa sổ bị gió thổi bay tán loạn. Sắc mặt anh khiến cho người ta không nhìn ra chút tức giận nào, tầm mắt điềm đạm như không có bất kỳ cảm xúc gì.
Nét mặt Tần Tư Đình ra vẻ như muốn xem chuyện vui, đi tới cửa sổ tùy ý liếc mắt ra ngoài, khẽ cười: “Chẳng trách hôm nay cô ấy không đi đường bình thường. Ngay bên ngoài cửa sổ này có một ngọn cây rất cao, tha hồ cho một đứa bé nhảy xuống cũng không bị thương.”
Ở một quán bar cách xa khách sạn Vương Đình đến nửa thành phố, Hạ Mộc Ngôn đang ngồi yên lặng ở một góc khuất trong quán. Ly rượu xếp thành một dãy trên bàn.