Hạ Mộc Ngôn đâu chỉ muốn lôi kéo tay Hạ Điềm không đâu, thậm chí cô còn muốn ôm cậu ấy cho thật chặt! Ôm thật mạnh vào!
“Tháng sau là sinh nhật ba cậu, cậu có muốn nhân dịp này về nhà họ Hạ ở thành phố S luôn không? Bồi dưỡng tình cảm với gia đình một chút?” Hạ Mộc Ngôn chợt nói.
Nhất định cô phải nghĩ cách để Hạ Điềm tránh được thời điểm gặp lại tên đàn ông cặn bã kia một tháng sau ở Hải Thành, cho dù là cô phải bắt cậu ấy trở về ngôi nhà mà cậu ấy ghét nhất.
Cô tuyệt đối không thể lại nhìn cậu ấy vì tên khốn kia mà mang thai rồi sảy thai, tan nát cõi lòng đến mức tự tìm cái chết!
“Còn lâu mình mới về!” Hạ Điềm không bao giờ muốn nhắc tới chuyện nhà của mình, trong chớp mắt lại trưng ra bộ mặt tội nghiệp: “Mộc Ngôn Mộc Ngôn, vậy mình không muốn combo KFC đâu, chỉ ăn hai cái cánh gà thôi được không?”
“Không được.” Hạ Mộc Ngôn biết Hạ Điềm đói bụng, nên đứng lên: “Cậu ngoan ngoãn nằm đây không được nhúc nhích, mình đi mua canh xương cho cậu.”
“Chỉ ăn một cặp cánh gà thôi được không?”
“Không được.”
“Vậy một cái thôi?”
“Không được!”
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Hạ Mộc Ngôn không hề quay đầu lại.
Hạ Điềm đau khổ than thở: “Thật là không nên để bạn bè lừa gạt, chẳng biết thương tiếc người ta tí nào…”
Cửa phòng bệnh bỗng dưng lại mở ra, giọng nói của Hạ Mộc Ngôn ở ngoài cửa: “Gà nguyên vị, loại không cay, ăn không?”
“Ăn ăn ăn! Ăn ăn ăn!” Vẻ mặt buồn bã vừa rồi của Hạ Điềm lập tức thay đổi, cô toét miệng cười, vội vàng gật đầu thật mạnh như một chú chó Nhật dễ thương.
Sắc trời dần tối.
Hạ Mộc Ngôn cầm bình giữ nhiệt mới mua chứa đầy canh xương thơm ngào ngạt trở về bệnh viện.
Đầu phố vừa lên đèn, một chiếc Rolls-Royce Ghost màu đen phiên bản giới hạn chạy ngang qua.
Thẩm Mục thoáng nhìn ra ngoài, bỗng ngạc nhiên nói: “Lục tổng, kia có phải là cô Hạ không?”
Lục Cẩn Phàm dời mắt khỏi văn kiện trên tay, đôi mắt đen sâu thẳm đột nhiên nhìn về hướng Thẩm Mục chỉ.
Khi Hạ Mộc Ngôn ra khỏi bệnh viện lần nữa thì đã tám giờ tối.
Vừa định đi đến bãi đỗ xe đối diện thì khóe mắt cô chợt nhìn thấy một cửa hàng nhãn hiệu xa xỉ trên con phố trước mặt.
Trong tủ kính là một chiếc áo sơ mi màu xám đậm rất đẹp, hình như là thương hiệu thời trang nam cao cấp kinh điển của Pháp, dù để đến mười năm sau cũng không lỗi thời, màu sắc vô cùng trầm ổn khiêm tốn.
Nếu Lục Cẩn Phàm Lục vào nhất định sẽ rất hợp!
Hơn nữa, hình như trước giờ cô chưa từng mua đồ gì cho anh. Đừng nói là áo sơ mi, lúc mua nhẫn kết hôn cũng là người lớn nhà họ Lục quyết định đi chọn. Đến cả nhìn cô cũng chưa kịp liếc mắt tới.
Càng nghĩ càng thấy bản thân đã bạc đãi anh đã lâu, Hạ Mộc Ngôn dứt khoát bước vào cửa hàng đó.
Vừa bước vào, nhân viên trong cửa hàng thấy cách ăn Lục của cô thì hai mắt lập tức sáng rỡ bước tới nghênh đón.
“Hoan nghênh ghé thăm, cô muốn chọn áo sơ mi hay là âu phục ạ? Cô muốn mua cho bạn trai hay sao?” Nhân viên cửa hàng vồn vã hỏi.
“Áo sơ mi.” Hạ Mộc Ngôn nói rồi quay người đi về phía tủ kính, ngắm nghía cái áo cô vừa nhìn trúng từ bên ngoài.
Nhân viên cửa hàng đi theo phía sau: “Cô đúng là có mắt chọn đồ! Đây là kiểu dáng mới nhất vừa được mang từ Paris về chiều hôm qua. Chất liệu của áo sơ mi này được dệt từ sợi tổng hợp s, sờ vào rất mềm mại dễ chịu, là cực phẩm trong các loại áo sơ mi sợi tổng hợp. Hơn nữa…”
Trong phòng thử đồ bỗng có một nam một nữ đi ra. Họ mới thử xong quần áo, đang chuẩn bị tính tiền thì cô gái xinh đẹp có dáng người cao gầy vừa ngoái lại đã nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn.
“Ôi, đây chẳng phải là cô Hạ sao?”
Nghe thấy giọng nói ấy, Hạ Mộc Ngôn quay người lại nhìn. Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ kia cũng kinh ngạc quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy hai người họ, Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt dời mắt đi, nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy cho tôi cái áo này, cỡ mà đàn ông có chiều cao chuẩn m Lục vừa ấy. Phiền cô kiểm tra kích cỡ cẩn thận giúp tôi, đừng lấy nhầm.”
“Vâng ạ!” Nhân viên cửa hàng vui vẻ vội vàng quay người đi in hóa đơn. Hạ Mộc Ngôn nhìn sang chỗ khác, muốn tìm một cái cà vạt phù hợp để phối với áo.