Chương :
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới nhớ tới lúc nãy điện thoại chỉ sạc chưa đầy hai phút thì đã bị cô rút ra, cho nên cô vội vàng quay người tiếp tục đi sạc.
Lúc ngoảnh lại thì cô thấy Lục Cẩn Phàm đang cầm điều khiển từ xa bên giường, chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng tăng lên hai độ.
Bóng lưng anh cao thẳng và vững vàng, lúc nào cũng thong dong, điềm tĩnh thế này.
Hạ Mộc Ngôn bỗng nở nụ cười rất nhẹ.
Lục Cẩn Phàm dời mắt nhìn cô: “Em cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là em chợt phát hiện, Tổng Giám đốc Lục ở trước mặt em cứ như bảo mẫu chuyên nghiệp vậy, lạnh một chút hay nóng một chút đều có thể chăm sóc từng li từng tí. Thật ra em nên cảm động phát khóc, chứ không nên cười mới phải, em nhận sai!”
Cô vừa nói vừa không kìm được mà bật cười, cười đến cong cả khóe môi khóe mắt.
Lục Cẩn Phàm tiện tay ném điều khiển từ xa lên giường, vô cùng điềm tĩnh nói: “Khi nào em học được cách tự chăm sóc tốt cho bản thân mình thì cười cũng không muộn.”
Vào xế chiều, Hạ Mộc Ngôn lại ngủ một giấc. Dù sao thể lực của cô cũng bị hao sạch từ tối hôm qua đến sáng nay.
Ngủ đến chập tối, lúc tỉnh lại cô đã thấy Lục Cẩn Phàm ngồi trên ghế sofa, trong tay là hồ sơ và công văn của công ty cần anh đích thân xem qua mà chiều nay Thẩm Mục đã mang đến.
Ghế sofa trong khách sạn này rất mềm, tư thế ngồi của Lục Cẩn Phàm lịch lãm ngay ngắn. Mọi thứ của người đàn ông này hoàn mỹ như trời phú, dù chỉ ngồi yên đó xem công văn cũng cực kỳ thu hút ánh của mọi người.
Hạ Mộc Ngôn xuống giường, vừa đi qua, Lục Cẩn Phàm đã ngẩng đầu nhìn cô. Vẻ mặt anh trầm tĩnh trái ngược với dáng vẻ ngái ngủ của cô.
“Em không ngủ nữa à?” Anh hờ hững hỏi.
“Trời tối rồi, qua mười giờ em sẽ ngủ tiếp, nếu không thời gian làm việc và nghỉ ngơi sẽ lộn xộn.” Hạ Mộc Ngôn trông thấy công văn trong tay anh có con dấu của Tập đoàn Shine, biết rằng chuyện hợp tác với Tập đoàn Shine vẫn cần anh chỉnh lý, cho nên cô không muốn quấy rầy anh.
Hạ Mộc Ngôn định quay người đi rót cho anh cốc nước.
“Lại đây.” Lục Cẩn Phàm bảo cô.
Nghe vậy, cô liền đi tới cạnh sofa. Lục Cẩn Phàm vỗ vỗ tay ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh anh. Hạ Mộc Ngôn nhìn về hướng cây nước nóng lạnh, từ bỏ ý định đi rót nước, nghe lời ngồi xuống.
Cánh tay anh vòng qua eo cô, tự nhiên mà thân mật ôm lấy cô vào lòng, mắt vẫn chăm chú xem công văn của công ty.
“Nếu dự án của Shine vẫn chưa kết thúc, sao hôm nay anh không về công ty? Lãng phí cả ngày ở khách sạn với em, em áy náy quá.” Hạ Mộc Ngôn hỏi anh nhân lúc anh bỏ công văn xuống.
Lục Cẩn Phàm hờ hững nhếch môi, giơ tay day day lên mi tâm. Sau khi nghỉ ngơi mấy giây, anh lại tiếp tục cầm công văn lên xem.
Đồng thời, cánh tay đang ôm eo cô di chuyển lên trên, nhẹ nhàng luồn vào tóc cô. Mắt anh nhìn công văn, nhưng miệng lại nói với cô: “Chỉ là một số hạng mục cần anh ký tên mà thôi. Trước đó tăng ca một tuần, hai ngày nay muốn ở bên em nhiều hơn.”
Nói rồi, anh cúi đầu nhìn cô: “Không chỉ hôm nay, mà ngày mai anh cũng hoàn toàn dành cho em.”
Từ tối qua đến giờ, hai người cứ ở trong khách sạn này, ăn uống đều có nhân viên khách sạn đưa lên.
Mặc dù rất hiếm khi có được thế giới hai người thế này, nhưng sao Hạ Mộc Ngôn lại cảm thấy ngụ ý của Lục Cẩn Phàm là ngày mai hai người họ có thể sẽ nằm trên giường cả ngày…
Đến khi khách sạn đưa bữa tối vào, Hạ Mộc Ngôn vừa gặm sườn vừa nghĩ phải làm sao mới có thể hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi ấm áp này với Lục Cẩn Phàm, lại có thể thành công ngăn ngừa việc tiếp xúc với giường chiếu.
“Sao bữa tối của khách sạn không có rau quả vậy?” Hạ Mộc Ngôn vừa ăn vừa nói: “Ở trong phòng cả ngày trời, buổi tối còn ăn cả một bụng thịt. Hay là ngày mai chúng ta tìm một chỗ hái rau và trái cây tự nấu ăn đi? Trong Hải Thành có vườn rau hữu cơ nào không?”
Lục Cẩn Phàm liếc nhìn cô, dường như trong phút chốc đã nhìn thấu tâm tư của cô. Qua hai giây, anh nói: “Có, ngày mai dẫn em đi.”
Hạ Mộc Ngôn lại bỏ miếng sườn vào miệng, âm thầm đắc ý.
Cuối cùng cũng tìm được lý do hoàn hảo tránh xa cái giường rồi!