Chương :
“Được.” Hạ Mộc Ngôn nghe vậy liền bỏ dao xuống, quay người rửa tay, rồi cầm rổ nhỏ đi ra ngoài.
Ngoài sân sau, Hạ Mộc Ngôn chọn từng bó rau tươi mới. Trong phòng bếp bốn bề yên tĩnh.
Tần Tư Đình thảnh thơi ngồi dựa trên ghế sofa, định bụng ngủ một giấc tới giờ cơm.
Kết quả, vừa mới nhắm mắt anh ta đã nghe tiếng bước chân từ xa lại gần, rồi bắp chân đột nhiên bị đá một cú. Tần Tư Đình mở mắt thì nhìn thấy Lục Cẩn Phàm đang cầm dao phay sáng loáng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
“Vào phụ tôi một tay.”
“Không phải có Hạ Mộc Ngôn rồi sao? Sao tôi phải phụ?” Tần Tư Đình nằm im re.
“Muốn ăn cơm thì vào thái thịt cho tôi.” Lục Cẩn Phàm nói xong câu này thì lạnh lùng quay người trở vào phòng bếp.
Tần Tư Đình day day mi tâm, đứng dậy, đi đến cửa phòng bếp khoanh tay trước ngực, uể oải nói: “Sở trường của tôi là cầm dao mổ, còn phải giúp cậu cắt thịt ư? Sao cậu không bảo Hạ Mộc Ngôn cắt xong rồi đi?”
Lục Cẩn Phàm không quay đầu lại: “Cô ấy không thích hợp dùng dao.”
Tần Tư Đình liếc xéo.
Sợ vợ bị đứt tay cứ việc nói thẳng, làm như không ai biết điều này vậy.
“Tôi phát hiện, kể từ khi cậu có vợ, thật sự đã đập tan hiểu biết của tôi về cậu. Bốn chữ ‘chiều vợ như điên’ này rất hợp với cậu.”
Lục Cẩn Phàm: “Quá khen.”
Tần Tư Đình: “…”
Cuối cùng, dưới sự phối hợp của ba người, một bàn tiệc lớn đã được chuẩn bị xong.
Tuy rằng phần lớn là rau quả, nhưng do có Tổng Giám đốc Lục tự mình làm bếp chính, cho nên đều là các món chính không tầm thường.
Huống chi, còn có bác sĩ Tần tự mình cắt nguyên liệu, lát thịt và lát cá được cắt dày mỏng như nhau. Cả bàn thức ăn đầy đủ sắc hương vị, hoàn mỹ đến mức Hạ Mộc Ngôn muốn chụp một tấm ảnh đăng lên trang cá nhân.
Đáng tiếc thời bây giờ chưa có WeChat Weibo mạng xã hội gì gì đó, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn lén chụp hai tấm ảnh, định lưu trong điện thoại.
Thấy động tác nhỏ của cô, Lục Cẩn Phàm cũng không vạch trần, để mặc cho cô chụp ảnh.
Hạ Mộc Ngôn nhân cơ hội chỉnh camera về phía Lục Cẩn Phàm. Hai tiếng “tách” vang lên, hai tấm ảnh chụp chung hoàn mỹ ra lò, trên ảnh là bếp trưởng Lục đẹp trai ngời ngời, phía sau là bác sĩ phẫu thuật Tần đang cười nhạt và một bàn tiệc lớn.
“Ăn được chưa?” Tần Tư Đình kéo ghế ngồi xuống.
“Bác sĩ Tần có muốn thử độc trước không?” Hạ Mộc Ngôn ngồi xuống, trêu chọc cười hỏi.
“Cũng được. Có lẽ hương vị món ăn do Bà Lục nấu không ngon lắm, nhưng ít nhất Bà Lục sẽ không hạ độc tôi. Nhưng hôm nay người xuống bếp là Lục tổng… vậy thì khó mà nói chắc được.” Tần Tư Đình cầm đũa gắp món gần nhất.
Anh ta im lặng nhai, không nói một lời nào.
“Thế nào, ngon không?” Hạ Mộc Ngôn giống như bà Vương bán dưa khoe khoang tay nghề của chồng mình, “Đại Tổng tài Lục tự mình xuống bếp, loại hương vị hiếm có này tuyệt đối là có thể gặp mà không thể cầu.”
Tần Tư Đình cười giễu, không trả lời ngon hay không, “Không phải nói cô nấu ăn sao? Sao lại thành người đàn ông của cô nấu rồi?”
Hạ Mộc Ngôn chỉ món rau trộn xắt sợi và salad rau quả trên bàn, “Hai món ăn là được rồi.”
“Cô cho đây là món ăn gì?” Tần Tư Đình hừ lạnh, gắp một đũa salad rau quả ăn thử. Ánh mắt anh ta sáng lên, nhưng vẫn không nói gì.
Hạ Mộc Ngôn nở nụ cười, “Tôi bỏ thêm gia vị gia truyền có một không hai vào trong món salad. Hương vị không giống những món salad khác anh từng ăn, đúng không?”
Tần Tư Đình nhướng mày, cuối cùng cũng từ bỏ chống cự, “Đúng là không tệ lắm. Hôn nhân là một thứ thật thần kỳ, có thể làm cho Lục Cẩn Phàm tự nguyện xuống bếp vì phụ nữ, có thể làm cho đại tiểu thư danh tiếng từng được nuông chiều trở thành mẹ hiền vợ đảm.”
“Cho nên mới nói bác sĩ Tần đừng mang thái độ thù hận với phụ nữ nữa, nên yêu đương thì yêu đương, nên kết hôn thì kết hôn.”