Chương :
Em nào biết chị đại của em bây giờ đang phải gánh món nợ hai trăm triệu đô kếch xù. Mà chủ nợ chính là cái chỗ dựa lớn trong miệng em đấy!
Hạ Mộc Ngôn ngồi trong phòng làm việc, nhìn lên màn hình máy tính.
Phòng giao dịch bây giờ đang trong giai đoạn chuẩn bị nguồn lực để hoạt động. Người ngoài nhìn vào thì thấy tình trạng tài chính trước mắt của phòng giao dịch chỉ có chi chứ không có thu, cũng không ai biết rốt cuộc bây giờ Hạ Mộc Ngôn đang tính toán điều gì.
Có người còn cho rằng Lục Cẩn Phàm thừa tiền nên thoải mái vung cho cô hai trăm triệu đô tiêu xài. Cho dù Hạ Mộc Ngôn có được khoản đầu tư đáng kể như vậy nhưng phòng giao dịch của cô cũng không được nhiều người đánh giá cao.
Thị trường giá cả bất động sản trong nước không ngừng lao dốc. Rất nhiều công ty nóng lòng bán tháo đất xây dựng đã từng mua lại với giá cao. Bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã có đủ tiền trong tay, không những có thể tiếp tục xây dựng mấy công trình dang dở mang tên phòng giao dịch, mà còn có mục tiêu mở rộng phạm vi phát triển đến mấy khu đô thị ngoại thành xung quanh Hải Thành.
Mỗi nơi có giá trị trong suy tính của cô đều được khoanh hồng trên bản đồ điện tử. Đô thị nào trong tương lai sẽ tiếp tục phát triển, khu dân cư không được coi trọng bỏ hoang bây giờ, hoặc khu đất trống hoang vu cũng đều được cô khoanh một vòng màu xanh.
Cô đang thu mua.
Người ngoài nhìn vào thấy cô đang điên cuồng thu mua cho là cô không hiểu giá cả thị trường, rằng cô nhất định sẽ thất thoát toàn bộ vốn.
Bất chợt có tiếng gõ cửa phòng làm việc, Tiểu Bát hấp tập chạy vào, mặt vô cùng hoảng sợ.
Hạ Mộc Ngôn chỉ liếc cô bé một cái rồi lại tiếp tục nhìn màn hình máy tính, thong thả ung dung nhìn bản đồ xung quanh Hải Thành, chú thích những địa phương sau này nhất định sẽ được đưa vào khu vực quy hoạch của thành phố.
“Chị Đại Ngôn, chồng của Kim tổng lần trước… đến rồi!”
Tiểu Bát vừa rồi chạy quá nhanh, nuốt nước bọt một cái rồi mới vội vàng nói: “Hơn nữa ông ta còn mang theo vài người! Cứ như là đến tìm chúng ta để tính sổ vậy!”
Cánh tay đang cầm chuột máy tính của Hạ Mộc Ngôn lúc này mới ngưng lại, nhìn sang: “Chồng của Kim tổng? Tính sổ cái gì?”
Cô vừa dứt lời thì cửa phòng làm việc kêu “rầm” một tiếng rồi bị đẩy mạnh ra, Tiểu Bát sợ hết hồn.
Hạ Mộc Ngôn chú ý đến mấy người bất chợt xông vào phòng, thấy mấy người cao lớn đi phía trước nhìn rất giống loại vệ sĩ không biết phải trái chỉ biết động tay động chân, cậy mạnh cầm dao phay đi đòi nợ.
Mấy người này mở đường trước rồi mới đến một người đàn ông khoảng dưới bốn mươi tuổi, quần áo gọn gàng, ăn mặc phù hợp sang trọng, nhưng sắc mặt không tốt lành gì. Tuy không đến nỗi dữ dằn nhưng rõ ràng thái độ thì như quỷ thần không dễ gì bảo đi là sẽ đi.
Sau khi vào cửa, người đàn ông ngạo nghễ nhìn một vòng phòng làm việc, cuối cùng dừng lại trên người Hạ Mộc Ngôn đang ngồi sau bàn: “Cô chính là Cô Hạ sao?”
Hạ Mộc Ngôn ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt lãnh đạm không chút hoang mang: “Tôi nhớ rằng bảo vệ ở toà nhà Kim Lân được xem là rất tận tụy với công việc. Có thể ngang ngược mang người xông vào đây, chứng tỏ anh cũng không hề đơn giản.”
Có vẻ không ngờ một phụ nữ còn trẻ như vậy mà lại có khẩu khí vững vàng mạnh mẽ, người đàn ông này lãnh đạm nhíu mày, rồi lại nở nụ cười làm cho người ta ớn lạnh sống lưng.
“Không ngờ Cô Hạ mới bước vào đời mà đã có dũng khí lớn như vậy. Tôi có nghe qua chuyện Lục thị đầu tư cho các người. Tôi hiểu rõ sau lưng Cô Hạ có chỗ dựa, nhưng cho dù chỗ dựa sau lưng cô có chắc chắn đến đâu đi nữa thì cô cũng không nên nhúng tay vào việc của gia đình người khác, vốn không liên quan đến mình!”
Người đàn ông có vẻ như đang cười nhưng giọng nói lạnh lùng không có ý tốt.
Cặp lông mày xinh xắn của Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ nhướng lên: “Tôi tưởng anh manh động đến đây làm gì, hóa ra là trong nhà lục đục, ôm một bụng tức nên tìm tôi đây để phát tiết sao?”
Nói rồi Hạ Mộc Ngôn lại cười khẽ: “Mấy ngày trước Kim tổng mới đến chỗ của tôi. Hai người thật không hổ là vợ chồng. Một người mang luật sư đến hủy hợp đồng. Một người mang du côn đến chặn cửa. Ai không biết còn tưởng rằng vợ chồng hai người đang liều chết phấn đấu vì cảnh khốn khó, mà không phải là người đứng đầu một công ty đầu tư chính thức.”
Người đàn ông lạnh lùng nheo mắt: “Cô cũng biết tôi đến đây chặn cửa sao? Nếu không muốn phòng giao dịch các cô vừa mới thành lập đã bị đập tan thành từng mảnh thì làm phiền Cô Hạ bây giờ đi theo tôi một chuyến, mang cái video nào đó cô lấy được lúc trước đến nói chuyện với vợ tôi cho rõ ràng!”
Hạ Mộc Ngôn không để ý đến ông ta, tiện tay dùng máy tính tra thông tin về công ty đầu tư này.
Vị Kim tổng lần trước đến hủy hợp đồng là người phụ trách tài chính của Công ty Đầu tư Thiên Thịnh. Còn vị trước mặt cô là Giám đốc Kinh doanh của Công ty Đầu tư Thiên Thịnh, họ Tiếu, cũng là đại diện pháp lý kiêm sáng lập công ty.
Hạ Mộc Ngôn lại đảo mắt nhìn anh ta, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi mà bình tĩnh: “Anh Tiếu, tôi không can dự vào chuyện gia đình anh. Chuyện anh với quản lý tài chính trước đây của chúng tôi lén lén lút lút qua lại cũng không có liên quan gì đến tôi. Quản lý Hứa phạm tội tham ô công quỹ nên mới bị tôi giao cho cảnh sát. Tự tay tôi giao nộp cho cảnh sát tất cả đồ vật có liên quan đến hành vi phạm tội của chị ta. Tôi không cần biết hôm nay anh đến đây là vì Kim tổng biết thủ đoạn của hai người mà làm loạn lên với anh, hay vì anh muốn lấy lại công bằng cho quản lý Hứa, nhưng anh cũng không nên trút tội lên phòng giao dịch chúng tôi. Tôi là người phụ trách ở đây, giao nộp nhân viên phạm pháp cho cảnh sát chính là quyền của tôi. Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi thành công như anh, có gia đình có con cái, mà ngay cả đạo lý dễ hiểu với cả học sinh tiểu học cũng cần tôi phải dạy sao?”