Chương :
“Chuyện đó có liên quan gì đến chuyện con ở lại Hải Thành?” Lục Thiệu Tắc giận dữ hỏi.
Lời này vừa dứt, Lục Thiệu Tắc đột nhiên khựng lại, dời mắt về phía Hạ Mộc Ngôn đang được Lục Cẩn Phàm ngăn ở sau lưng. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rồi đột nhiên nheo mắt lại, tựa như nghĩ tới chuyện gì đó, lạnh giọng hỏi: “Là cô ta?”
Trong phút chốc, mí mắt Hạ Mộc Ngôn giật nảy lên.
Cái gì là cô chứ?
Cô vừa định bước ra hỏi, nhưng đã bị Lục Cẩn Phàm kéo ra sau lưng mình. Tay anh nắm chặt cổ tay cô, không để cô bước ra.
Vẻ mặt Lục Cẩn Phàm vẫn lạnh lùng như cũ, anh chậm rãi mở miệng: “Cuộc đời của con không cần bất kỳ người nào khoa tay múa chân, kể cả là ba ruột cũng vậy.”
“Con!”
Lục Thiệu Tắc nhìn chằm chằm vào anh, rồi lại quét mắt nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn vẫn được anh che chắn sau lưng.
Đột nhiên ông ta cau mày, nheo mắt, sẵng giọng: “Vậy là con quyết tâm đổi địch với ba!”
Lục Cẩn Phàm làm như không nghe thấy, quay đầu nhìn Hạ Mộc Ngôn, tay vuốt nhẹ lên vị trí cổ vừa bị đập trên đùi: “Còn đau không?” Đau, dĩ nhiên là đau, có lẽ bây giờ đã bầm tím cả rồi.
Nhưng dù sao trên chân vẫn còn lớp quần ngủ nên không ai thấy được.
Biểu cảm trên mặt Hạ Mộc Ngôn vẫn không thay đổi: “Em không sao, qua một lúc nên cũng không còn đau nữa.
Chỉ bị ném trúng một cái thôi, anh đừng lo lắng.”
“Là do anh sơ suất.” Lục Cẩn Phàm nắm tay cô, khẽ vuốt nhẹ ngón tay: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế một lần nào nữa.” Hạ Mộc Ngôn không để ý chân mình có đau hay không, mà giờ phút này, cô gần như cảm nhận được hai cha con họ đang giương cung bạt kiểm với nhau.
Người đàn ông như Lục Cẩn Phàm quá giỏi che giấu, vui buồn khó đoán.
Đến bây giờ cô mới phát hiện ra giữa hai cha con họ lại tồn tại một vấn đề lớn như vậy.
“Ba.” Hạ Mộc Ngôn đột ngột ngẩng đầu, nói: “Căn cơ nhà họ Hạ không mạnh bằng gia tộc của cô An, nhưng dù gì cũng có tiếng tăm tại Hải Thành.
Nếu chỉ vì gia thế mà khiến ba vướng mắc trong lòng, thì cho dù con có nỗ lực bù đắp như thế nào đi nữa cũng vẫn không bao giờ đủ.
Nhà họ Lục không thiếu tiền bạc quyền thế, chẳng phải cái ba muốn chính là năng lực của con sao?”
Lục Thiệu Tắc quét mắt nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: “Xem như cô tự biết thân biết phận.
Tôi cũng biết chuyện cô mua lại hai công ty của người ta, hơn nữa còn sáp nhập làm một.
Tôi không bàn đến chuyện có phải phòng giao dịch đó được Cẩn Phàm đầu tư hay không, bây giờ bàn về bản thân cô đi.
Hiện tại cô có điều kiện tốt như thế, vậy mà lại chẳng kiếm nối một đống lãi, cô có tư cách gì mà đứng đây nói chuyện với tôi?”
Nghe thấy lời này, Hạ Mộc Ngôn mỉm cười.
Năm nay, ngành bất động sản vốn trì trệ, còn phải cần một khoảng thời gian để quan sát thị trường.
Lựa chọn của cô chính là tích lũy làm nên sức mạnh.
Nếu bây giờ không nhịn được thì sao có thể sinh lãi? Câu này của Lục Thiệu Tắc xem như đã chỉ cho cô một con đường sáng để đi.
Không biết có phải do thái độ vừa rồi của cô ghi được điểm nào nên mới khiến Lục Thiệu Tắc không còn cứng rắn như trước.
“Nói vậy, hóa ra ba đã có ý định này từ lâu.
Cũng tốt, nếu có thể được Chủ tịch Tập đoàn Shine dõi theo từng bước phát triển thì đây cũng xem như vinh hạnh hiếm có đối với con rồi.” Hạ Mộc Ngôn đáp.
Lục Thiệu Tắc lạnh lùng nheo mắt, thấy ánh mắt không chút sợ hãi của cô, ông ta hỏi: “Cô có biết vốn lưu động mỗi phút của Tập đoàn Shine là bao nhiêu không?”
“Là mười triệu đô la Mỹ.” Lục Thiệu Tắc lạnh giọng, nói thẳng: “Tương đương với bảy mươi triệu nhân dân tệ, cho dù tôi cho cô một tuần, liệu cô có kiểm nổi số tiền đó không?” Tay Hạ Mộc Ngôn dùng sức đè chặt cánh tay đang định nhấc lên của Lục Cẩn Phàm, cô nghiêm túc nói: “Được, nếu trong một tuần lễ con không kiểm nổi số tiền đó, không cần ba đuổi con, con sẽ tự động ký đơn ly hôn rồi gửi đến nước Mỹ cho ba.”