Chương :
Cô ta lại nhìn nữ vệ sĩ trước mắt lần nữa, lúc bấy giờ mới nhận ra bản thân đã bị Hạ Mộc Ngôn đùa bỡn! Phong Lăng đứng trước mặt cô ta không nói lời nào, lạnh lùng cười khẩy.
Thừa dịp Hạ Mộng Nhiên hốt hoảng chết sững không cầm chắc điện thoại, cô bất chợt vung tay đánh mạnh vào cổ tay cô ta.
“Á!”
Nhất thời cánh tay Hạ Mộng Nhiên đau nhói tê dại, điện thoại rơi xuống.
Phong Lăng nhanh tay tiếp được điện thoại, sau đó bỏ ngay vào túi của mình.
“Cô làm gì đấy! Mau trả điện thoại cho tôi!”
Hạ Mộng Nhiên thất kinh, nhào lên định cướp lại.
Nhưng tốc độ cô ta làm sao có thể so được với Phong Lăng, vừa mới nhào qua thì cô đã lập tức lùi về sau hai bước, hại cô ta suýt nữa ngã xuống đất.
Hạ Mộng Nhiên gắng gượng đứng vững, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Cô ta suy nghĩ một lát rồi quay đầu lại nhìn sắc mặt bình tĩnh lãnh đạm của Hạ Mộc Ngôn, vô thức siết chặt nắm tay.
Thấy dáng vẻ Hạ Mộng Nhiên như bị hù không nhẹ, Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt nhếch môi.
Lúc rời khỏi phòng giao dịch cổ đã biết có xe theo dõi, hơn nữa lúc trước đã nghe Phong Lăng báo cáo ban ngày Hạ Mộng Nhiên có đến tìm.
Cô nghĩ cũng đoán được Hạ Mộng Nhiên rất đa nghi, thế nào cũng sẽ âm thầm theo dõi cô.
Xe Hạ Mộc Ngôn rẽ ngang rẽ dọc suốt đoạn đường, rồi lại chạy thẳng đến nơi hoang phế vắng vẻ nhất Hải Thành.
Nhưng ham muốn tìm hiểu của Hạ Mộng Nhiên quá mạnh, cô ta đi theo lâu như vậy mà không thèm cân nhắc nguy hiếm, cứ chạy theo mãi.
Hạ Mộc Ngôn nở nụ cười không có độ ẩm, lãnh đạm mở miệng: “Em chạy theo chị lâu như vậy mà không phát hiện ra cái gì sao?”
Bây giờ Hạ Mộng Nhiên đã không thể nào xem Hạ Mộc Ngôn bây giờ là Hạ Mộc Ngôn lúc xưa nữa.
Cô ta vừa dè chừng lại vừa rụt rè giải thích: “Chị, chị đừng hiểu lầm.
Ba nói với em chị mở phòng giao dịch, ông lo lắng chị quá bận rộn nên mới bảo em đến giúp đỡ.
Không ngờ hôm nay em đến lại bị người của chị chặn ngoài cửa.” Dứt lời, Hạ Mộng Nhiên lại dè chừng, liếc nhìn nữ vệ sĩ.
Phong Lăng lạnh lùng nhìn cô ta, Hạ Mộng Nhiên hèn nhát, ánh mắt thoáng tránh né, vội vàng xoay người đối mặt với Hạ Mộc Ngôn.
“Vừa rồi em ở gần phòng giao dịch chị, thấy xe chị chạy đi nên mới tò mò bám theo.
Trước đây ba từng nói sợ chị lấy tiền đầu tư làm ăn lỗ vốn, gặp phải kẻ lừa gạt trong thương trường rồi rước phiền phức.
Ba sợ chị làm nhà họ Hạ mất mặt, cho nên em mới chạy theo xem thử…” Hạ Mộc Ngôn khoanh tay trước ngực nhìn cô ta, nở nụ cười nhạt, không nói gì.
Biết rõ lý do này rất vụng về, nhưng Hạ Mộng Nhiên chỉ có thể gắng gượng vịn vào đó mà nói.
Mặc dù trời đã tối, gió trở lạnh nhưng Hạ Mộng Nhiên lại chảy mồ hôi ròng ròng.
“Một cô em gái chỉ mong sao người chị này mất mặt ở nhà họ Lục, vậy mà bây giờ chỉ vì mấy câu nói của ba mà chạy đến quan tâm sao?” Hạ Mộc Ngôn hơi nhướng mày, cười: “Thì ra ba lo lắng chị làm mất thể diện à, xem ra tối nay chị phải gọi điện trò chuyện với ba rối, dù sao cũng phải trấn an ba một chút mới phải.” Vừa nghe cô nói sẽ gọi điện thoại cho ba, vẻ mặt Hạ Mộng Nhiên lập tức cứng ngắc.
“Chị, em biết chuyện lần trước ở nhà họ Lục là em không đúng.
Sau khi trở về, ba đã mắng em rồi, hơn nữa ba cũng đã nhốt em mấy ngày liền.” Hạ Mộng Nhiên ấm ức nói: “Nếu không phải dì Thẩm xin giúp thì có lẽ bây giờ em còn chưa bước nối ra cửa.
Chị tha lỗi cho em được không? Hơn nữa chị cũng chẳng tốn hại gì mà.
Dù sao hai chúng ta cũng là chị em ruột, cần gì vì chuyện nhỏ nhặt này mà bám chặt không buông…” Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm nhìn cô ta, dài giọng: “Tha thứ? Giống như lúc còn bé, em lén mặc chiếc váy chị thích nhất rồi làm bẩn, sau đó xin chị tha lỗi.
Đến ngày hôm sau, em vẫn chứng nào tật nấy tiếp tục trộm chiếc váy khác của chị sao?”
Thấy Hạ Mộc Ngôn nhắc đến chuyện còn bé, Hạ Mộng Nhiên nhân cơ hội đó nói tiếp: “Chị, chúng ta là chị em ruột.
Từ khi còn nhỏ hai người chúng ta đã không có mẹ, chị em mình cùng nhau lớn lên, chúng ta…”