Chị Trần ngạc nhiên, thấy sau cơn sốt, Lục Cẩn Phàm lại không rời Hạ Mộc Ngôn nửa bước. Xem ra đôi vợ chồng trẻ trước đây như người dưng nước lã này đã thật sự bắt đầu muốn sống một cuộc sống hạnh phúc rồi.
Chị Trần mỉm cười, không quấy rầy hai người nữa, vội vàng lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hạ Mộc Ngôn ngửi thấy mùi cháo trắng, bên trong hình như còn có một ít thịt bằm, rất thơm, cô lập tức nhìn vào bát, nhìn xong lại càng thấy đói hơn.
Lục Cẩn Phàm rút tay mình ra khỏi tay cô, hơi nghiêng người, một tay đỡ vai cô, để cô ngồi dựa ngay ngắn vào lòng mình.
Lục dù Hạ Mộc Ngôn không choáng đầu nữa nhưng vẫn còn mệt mỏi, toàn thân giống như không xương tựa vào ngực anh, vầng trán như có như không mà áp vào cằm anh.
Từ đầu đến cuối cô luôn nhìn chằm chằm vào bát cháo, thèm thuồng như mèo con đang cầu xin chủ nhân cho ăn.
Đồng thời cô còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh đang phả xuống khiến đỉnh đầu cô nhồn nhột.
Lục Cẩn Phàm đưa thìa cháo đến bên miệng cô: “Há miệng.”
Lúc này, Hạ Mộc Ngôn rất nghe lời, ngoan ngoãn há miệng. Lúc nuốt xuống cô cảm thấy vị giác như được đánh thức, thật thơm ngon.
Thấy cô chịu ăn, hơn nữa còn há to miệng như thể ăn rất thỏa mãn, Lục Cẩn Phàm cười khẽ, cứ thế đút từng thìa cho cô đến khi hết bát cháo.
Hạ Mộc Ngôn ăn uống no nê lại nằm xuống giường, hưởng thụ sự chăm sóc của Lục Cẩn Phàm.
“Cả người toàn mồ hôi, em có thể tắm thêm lần nữa không?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Em vẫn chưa hết sốt hoàn toàn, sáng mai lại tắm.”
“Nhưng người em ẩm ướt nhớp nhúa khó chịu quá…”
“Chịu đựng một đêm đi.” Anh tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ lờ mờ trước giường: “Ngủ thêm vài tiếng nữa đi, sáng mai sẽ đo nhiệt độ cơ thể lần nữa.”
Lục Cẩn Phàm nằm xuống cạnh cô, Hạ Mộc Ngôn bắt đầu sán lại gần anh. Mãi đến khi được anh ôm vào lòng, đồng thời vỗ vỗ lưng để cô nhanh ngủ, Hạ Mộc Ngôn mới lại gối đầu lên cánh tay anh, nói khẽ: “Vừa rồi anh cứ bế em ra khỏi bồn tắm như thế…”
Lục Cẩn Phàm không nói gì.
Cô lại mơ mơ hồ hồ nói tiếp: “Anh đã thấy hết cơ thể em rồi, vậy bế em vào tắm lần nữa cũng không quá đáng mà, em sẽ không nói gì đâu…”
Lục Cẩn Phàm: “…”
Cuối cùng, bởi vì bệnh sạch sẽ không tắm rửa là ngủ không yên mà Hạ Mộc Ngôn dây dưa không chịu bỏ qua, bắt Lục Cẩn Phàm bế cô đi tắm lại.
Tắm đến khi toàn thân nhẹ nhõm, hương thơm ngào ngạt thì cô mới cảm thấy bệnh đã khá hơn phân nửa. Sau đó cô lại được anh quấn trong chiếc khăn tắm lớn bế về giường.
Nhưng lúc này đây, Lục Cẩn Phàm không ôm cô ngủ nữa.
Hạ Mộc Ngôn trở mình, trong ánh đèn ngủ lờ mờ nhìn người đàn ông chẳng hiểu tại sao lại đưa lưng về phía mình, chọc chọc ngón tay vào lưng anh.
“Sao anh lại quay lưng lại với em?” Cô hỏi, giọng nói ít nhiều vẫn còn hơi khàn.
Lục Cẩn Phàm không trả lời, vòng tay nắm lấy ngón tay đang chọc lung tung sau lưng mình, đè xuống.
“Ngủ đi.” Anh hờ hững nói, giọng nói trầm thấp ẩn chứa âm điệu mờ ám không tên.
Hạ Mộc Ngôn bỗng cảm thấy có lẽ mình ngã bệnh nên hơi nhõng nhẽo, trái tim lập tức như thủy tinh mong manh dễ vỡ, không vui vì anh quay lưng với mình. Thế là cô nhất quyết nhích lại gần anh, áp sát người vào lưng anh, tay bám lên vai anh, đồng thời dán mặt vào lưng anh.
“Anh có thể quay người lại không, em muốn anh ôm em ngủ!”
“…”
“Lúc nãy vẫn bình thường mà, vì sao bây giờ tự nhiên lại quay lưng lại với em?”
“…”
Nghe cô nhỏ giọng phàn nàn như tiếng muỗi kêu, anh khẽ thở dài rồi xoay người lại, cuối cùng vẫn dang tay ôm cô vào lòng như cô mong muốn.
Khoảnh khắc anh xoay người lại, Hạ Mộc Ngôn mới cảm giác được thân dưới của anh… biến đổi…
Hình như cô đã biết được nguyên nhân…
Bây giờ bảo anh quay lưng đi còn kịp không?
Lúc này, Lục Cẩn Phàm không nhìn nổi ánh mắt dâng trào sóng nước của cô, anh ôm lấy cô, áp đầu cô vào ngực mình.