Chương :
Cửa vừa mới đóng, cô quay lại thì thấy đúng là nét mặt của Lục Cẩn Phàm không thể coi thường.
“Giải thích đi.” Anh thốt ra ba chữ lạnh như băng.
“Em phải nói trước, anh đừng trách Phong Lăng.
Cô ấy rất tận tâm với công việc.
Tất cả đều là sơ suất của mình em, cũng là em không cho cô ấy nói cho anh biết.” Hạ Mộc Ngôn miễn cưỡng nói.
Lục Cẩn Phàm cởi áo khoác ném sang một bên, động tác không chút nhẹ nhàng cởi khuy cổ áo.
Anh quay sang Hạ Mộc Ngôn trầm giọng nói: “Em đừng vội biện hộ thay người khác.
Nếu em bảo cô ấy giấu anh, vậy thì tự em nói cho rõ ràng đi.
Tại sao ở phòng giao dịch không đến mười tiếng mà tay đã bị thương như thế này?” Hạ Mộc Ngôn đành kể chi tiết câu chuyện ngày hôm nay cho anh nghe.
Cô thấy khi nghe đến đoạn con búp bê mặc váy cưới bị cắt thành từng khúc thì ánh mắt anh lại thêm gợn sóng.
Cô nói rất nhanh đến đoạn được Phong Lăng mang đến bệnh viện, kể chuyện gặp Tần Tư Đình để băng bó vết thương.
Mục đích của cô là muốn cho anh biết, Phong Lăng rất có trách nhiệm với cô, mong anh đừng vì chút chuyện nhỏ này mà giận cá chém thớt với cô ấy.
“Em điều tra nguồn gốc bưu phẩm chưa?” Ngữ điệu Lục Cẩn Phàm dịu đi.
Có thể dịu giọng đi vì chuyện này, chi bằng nói có hiểm họa mơ hồ nào đó đang tiềm ẩn đâu đây: “Bây giờ Phong Lăng nghe lời em như vậy, chuyện như thế này cũng dám giấu anh.
Xem ra anh nên đôi người bên cạnh em lần nữa rồi.”
“Đừng mà! Anh không thể trách cô ấy chuyện này.
Cô ấy biết buổi tối em cũng sẽ về nhà, sớm muộn gì anh cũng biết.
Em chỉ để cô ấy giấu giếm anh có vài tiếng mà thôi, vì em không muốn anh bị phân tâm.” Hạ Mộc Ngôn giải thích.
Thấy Hạ Mộc Ngôn vội vàng bảo vệ Phong Lăng, lại sốt ruột lo lắng đến chuyện anh ở công ty có bị phân tâm hay không, duy nhất chỉ không quá để ý đến an toàn của bản thân mình, Lục Cẩn Phàm giống như đang cười, nhưng Hạ Mộc Ngôn không biết chắc chắn anh cười thật hay cười lạnh.
Cô chỉ có thể đoán từ giọng của anh mà thấy anh không hề vui vẻ.
Anh lại còn chê cười cô không ngừng lo sợ Phong Lăng có bị phạt vì chuyện này hay không.
“Em tự lo cho chính mình trước đi.” Lục Cẩn Phàm nhìn cô, giọng nói rất lạnh.
Hạ Mộc Ngôn khẽ sững lại, không thể làm gì hơn được, đành nói: “Đó là bưu phẩm chuyển phát nhanh quốc tế.
Tất cả thông tin của người gửi đều bị giấu kín.”
“Số biên lai đâu?”
“Trong album ảnh điện thoại di động.
Em có chụp.” Lục Cẩn Phàm cầm điện thoại của cô lên mở ra xem, chuyển ảnh biên lai gửi sang điện thoại của mình.
“Em ngồi xuống đi đã.” Lục Cẩn Phàm liếc cô một cái.
Quy Ngôn thấy nét mặt này của anh thì không khỏi nghĩ thầm, tốt nhất đừng nên đắc tội với anh.
Cô vâng lời anh đến bên giường ngồi xuống.
Thấy cô nghe lời, sắc mặt Lục Cẩn Phàm mới miễn cưỡng dịu đi một chút rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Thẩm Mục gọi điện thoại lại cho Lục Cẩn Phàm: “Lục tổng, đã điều tra ra rồi.
Số biên lai bưu phẩm quốc tế đúng là cố ý bị giấu đi.
Chắc hẳn người gửi đã cho bưu cục bên Los Angeles không ít tiền.