Chương :
Cô ngước mắt lên: “Đến cả giáo sư anh cũng muốn điều tra, là vì anh không tin tưởng em sao?”
“Thành phố T không gần Hải Thành.
Nếu cả tình hình cụ thể ở đó anh cũng không tìm hiểu cho thấu đáo thì sao có thể yên tâm để em đi?” Lục Cẩn Phàm thấy cô đã ăn no thì thuận tay đặt đồ ăn xuống, cầm khăn ăn lau miệng cho cô.
“Vậy xem như anh đã đồng ý rồi hả? Có phải chỉ chờ mấy hôm nữa khóa học của giáo sư ở trường Đại học T khai giảng là em có thể đi rồi đúng không?” Nét mặt Hạ Mộc Ngôn háo hức.
Lục Cẩn Phàm liếc cô: “Anh có thể mời giáo sư ưu tú trong ngoài nước đến Hải Thành bồi dưỡng cho em một tháng, nếu không đủ thì hai tháng cũng được.
Ở nhà học cũng không khác gì.” Hạ Mộc Ngôn cũng biết Lục Cẩn Phàm sẽ không dễ gì đồng ý cho cô đến thành phố T.
“Giáo sư trong ngoài nước ưu tú cỡ nào đi chăng nữa mà chỉ giảng cho một mình em thì cảm giác cũng không được tốt lắm.
Với tuổi em bây giờ, nếu không phải trước đây đã đi Mỹ du học thì thật ra bây giờ em cũng mới đến tuổi đi học đại học.
Đại học T là đại học kinh doanh hạng nhất hạng nhì trong nước.
Môi trường học tập ở đây khá tốt.”
“Mỗi khóa học của vị giáo sư kia đều kéo dài ít nhất ba tháng.
Em chắc chắn đi ba tháng không về Hải Thành sao?” Giọng nói Lục Cẩn Phàm rất lãnh đạm.
“Chỉ ba tháng thôi mà.
Anh cứ xem như cử em đến Đại học T để đào tạo chuyên sâu.
Không phải công ty anh vẫn thường có người cần đi nước ngoài học thêm để bổ sung kiến thức kỹ năng toàn diện sao? Ba tháng thì chỉ chớp mắt một cái là qua rồi.
Huống hồ chẳng phải mấy năm nay đang thịnh hành trào lưu yêu xa sao? Trước khi kết hôn chúng ta còn chưa kịp nếm trải mùi vị ngọt bùi cay đắng của yêu xa mà, vừa đúng lần này có thể được trải nghiệm rồi.” Quy Ngôn hứng thú cười.
Lục Cẩn Phàm cũng cười lạnh: “Ai yêu xa với em? Ngọt bùi cay đắng à? Em nghĩ nhiều quá đấy!”
Hạ Mộc Ngôn: “…
Anh thật chẳng lãng mạn chút nào! Tiểu biệt thắng tân hôn mà.” Lục Cẩn Phàm không thay đổi nét mặt: “Trong mắt anh chúng ta vẫn còn đang tân hôn, không cần nhờ đến tiểu biệt.”
Hạ Mộc Ngôn sững lại một chút, đang định cãi lại thì Lục Cẩn Phàm đã không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Mắt anh ra hiệu cho cô đứng lên: “Em đứng lên trước đi.
Mới vừa ăn cơm xong không tốt cho tiêu hóa.
Em vào phòng đi lại một chút đi, anh đi xả nước cho em tắm.” Anh nói xong liền xoay người bước vào phòng tắm.
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Cô cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, chuyện Lục Cẩn Phàm chăm sóc cho cô ngày càng dễ như trở bàn tay.
Sau cuộc tranh luận buổi tối, không, cũng không hẳn là tranh luận, ít ra thái độ Lục Cẩn Phàm vẫn còn mập mờ lấp lửng, không biết chắc có cho cô đi không, nhưng anh luôn thờ ơ với chuyện này.
Trên tay Hạ Mộc Ngôn quần bằng, khi ngồi vào bồn tắm thì quần áo đã bị lột sạch sẽ.
Lục Cẩn Phàm nửa đỡ nửa ôm cô ngồi trong bồn nước.
Cả ngày cô bận tối tăm mặt mũi ở văn phòng, buổi chiều thì bị một phen hoảng sợ vì chuyện bưu phẩm chuyển phát nhanh, nên tinh thần cũng bị căng thẳng quá mức.
Vì vậy khi cô vừa ngồi vào trong bốn nước ấm áp liên không kiểm soát được, mí trên mí dưới đánh nhau muôn ngủ.
Sau đó cô cũng không hiểu sao lại ngồi trong bồn tắm ngủ thiếp đi.
Nhưng thi thoảng nước cứ hắt lên người làm cho cô ngủ không yên.
Cô thỉnh thoảng hé mắt ra, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trước mặt, cảm giác quá an toàn khi ở bên Lục Cẩn Phàm khiến cho cô cứ nhằm mặt tịt mặt lại.