Chương :
Giữa hai người có thể hình dung bằng cụm từ vô cùng hòa hợp.
Thỉnh thoảng anh mới nghiêm khắc với cô một lần, nhưng tất cả cảnh cáo chỉ như chuồn chuồn lướt nước.
Anh luôn nhường nhịn cố, đối xử với cô hoàn toàn khác những người khác.
Khi nói chuyện, anh cũng chưa từng nói nặng với cô một câu.
Trước giờ Lục Cẩn Phàm chưa bao giờ thật sự nổi giận với cô, hôm nay là lần đầu tiên.
Cô thậm chí không thể nào khẳng định trong những chuyện mình vừa nêu ra, anh nắm bắt chi tiết nào để dẫn đến hoài nghi, hay là giả thiết cô và anh ly hôn, anh ở Mỹ sẽ chọn ai đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh? Chắc không đến nỗi…
anh bỗng dưng nổi giận thật chứ…
Hạ Mộc Ngôn ngồi trên giường, mặt mày mờ mịt.
Cô từ một người vừa được ôm ấp, nhẫn nại dỗ dành, bây giờ trở thành một người khó xử không biết có nên ra ngoài dỗ ngọt anh một chút không…
Đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh lâu như vậy.
Hạ Mộc Ngôn cố kìm nén xúc động, nhất quyết nhốt mình trong phòng, sống chết không chịu ra.
Sáng sớm hôm sau, lúc đang tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm, cô nhìn thấy dấu vết trên mặt không còn rõ ràng nữa, chỉ cần thoa một lớp kem lót là đã che được vết sưng.
Có điều băng gạc trên trán vẫn quá bắt mắt.
Cô dự định tìm tiệm cắt tóc nào đó để cắt tóc mái, che đi vết thương trên trán.
Dù sao tóc cô khỏe, dài cũng nhanh.
Đợi khi vết sẹo biến mất có lẽ tóc đã dài lại rồi, không ảnh hưởng đến bề ngoài.
Phòng khách rất yên tĩnh, Hạ Mộc Ngôn thay quần áo xong thì xoay người bước ra.
Cửa phòng vừa mở, cô đã đối mặt với ánh mắt anh.
Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh ngồi yên trong phòng khách, thoạt nhìn có vẻ cả đêm không ngủ.
Hạ Mộc Ngôn đứng trước cửa nhìn anh, nhưng anh hoàn toàn không có ý định lên tiếng.
Nếu không phải Hạ Mộc Ngôn đi ra nhìn thấy anh, chẳng biết anh sẽ ngồi ở đây bao lâu nữa.
Lần đầu tiên chạm mặt Lục Cẩn Phàm mà không khí nặng nề như vậy, Hạ Mộc Ngôn vô thức ngừng thở.
Lúc này, Phong Lăng mở cửa bước từ ngoài vào.
Hiển nhiên cô đã nhận được lệnh của Lục Cẩn Phàm đưa Hạ Mộc Ngôn trở về Đại học T.
Kết quả, Phong Lăng vừa vào cửa đã nhanh chóng phát hiện ra cơn sóng ngầm giữa hai người.
Cô đứng trước cửa sững người một lúc, đang định xoay người đi ra thì Lục Cẩn Phàm chợt gọi lại: “Đưa cô ấy về Đại học T.” Phong Lăng khựng lại một chút rồi đành xoay người quay vào.
Cô thấy Hạ Mộc Ngôn đã thay quần áo, tuy trên trán vẫn còn vết thương nhưng thoạt nhìn tinh thần không tệ.
Chỉ có điều lúc này không khí trong phòng khách quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Cuối cùng, vẫn là Phong Lăng mở miệng trước: “Bà Lục, Ông Lục tạm thời xếp tôi vào lớp học khoa Thương mại ở Đại học T.
Bắt đầu từ hôm nay, cho dù trong trường học, tôi vẫn có thể đi theo bảo vệ cô.
Bà Lục yên tâm, tôi sẽ làm việc kín kẽ, không để người khác nhận ra tôi là vệ sĩ của cô, cũng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống học tập bình thường của cô.”
“Tạm thời xếp lớp sao? Vậy sau này tôi và cô sẽ cùng nhau ở Đại học Tà?” Hạ Mộc Ngôn nhìn về phía Phong Lăng.
Nghe thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn dự định trở về trường học, không định ở lại căn hộ này, Phong Lăng vô thức liếc Lục Cẩn Phàm đang ngồi trên sofa.
Anh vẫn hờ hững, không nói tiếng nào, giống như đoạn đối thoại của hai người không hề liên quan đến anh.
“Cô ở đâu, tôi ở đó.” Phong Lăng trả lời.