Chương :
Tối thứ Sáu bay cả đêm đến Hải Thành, tối thứ Bảy lại xách cô từ quán bar về chăm sóc suốt đêm, tối Chủ nhật lại bị cô chọc tức đến mất ngủ.
Nói cách khác, suốt ba ngày nay Lục Cẩn Phàm không hề chợp mắt.
Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, lấy bánh kem màu đỏ đậm nhất ra cắt, lại lấy đội hình nhân làm bằng sô-cô-la ra đặt vào trong một cái đĩa, cố ý giữ lại không ăn.
Thấy đột nhiên Hạ Mộc Ngôn không nói tiếng nào mà chỉ cúi đầu ăn bánh, Phong Lang bước qua: “Bà Lục, cô và Ông Lục cãi nhau à?” Nhưng kết quả vừa mới đến gần, cô đã thấy Hạ Mộc Ngôn cúi đầu ăn bánh mà đôi mắt đỏ ửng.
Phong Lăng vốn là người nghiêm túc lạnh lùng, nhìn Hạ Mộc Ngôn trước giờ chưa từng rơi lệ mà bây giờ mắt đỏ ửng, giống như sắp khóc nhưng lại cố nén chịu đựng, nhất thời Phong Lăng trở nên lúng túng.
Sợ Hạ Mộc Ngôn khóc thật, Phong Lăng cuống quít tay chân, đưa khăn giấy cho cô.
Hạ Mộc Ngôn lắc đầu, tránh tay Phong Lăng: “Tôi không sao.”
“Vậy bây giờ tôi đưa cô đến Đại học T nhé?”
Hạ Mộc Ngôn lắc đầu: “Để tôi yên tĩnh một lát.”
“Được.” Phong Lăng lại nhìn cô một cái rồi mới lui ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn nhớ lại hôm qua, chính tay cô cắt nát mớ bánh ngọt.
Rồi cô lại nhớ đến dáng vẻ lúc Lục Cẩn Phàm đưa bánh, đột nhiên trái tim như bị ong mật chích.
Tâm trạng cô bây giờ rất phức tạp, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, không cách nào hình dung được.
Cô chỉ hận không thể lập tức chạy ra sân bay tìm Lục Cẩn Phàm.
Nhưng chợt nhớ đến thái độ hờ hững vừa rồi của anh, lòng cô lại như bị trăm con ong mật đồng loạt châm chích tơi bời.
Sau khi Phong Lăng đưa Hạ Mộc Ngôn đến Đại học T, Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn suy nghĩ xem có nên về Hải Thành không.
Chiều đến, lúc này chắc Lục Cẩn Phàm đã đáp xuống Hải Thành, tâm trạng cô càng thêm nôn nóng, hiểm khi đang học mà cô lại thất thần thật lâu.
Chiều tối tan học, đột nhiên một cơn mưa như trút nước đổ ập xuống Thành phố T, khiến sau khi trời tối sân bay phải tạm ngưng hoạt động, hoãn lịch bay cả buổi tối.
Hạ Mộc Ngôn không thể không trì hoãn kế hoạch trở về Hải Thành.
Cô nghĩ thầm, xem như nhân cơ hội này để phục hồi tâm trạng ngổn ngang của mình, cũng như chờ Lục Cẩn Phàm bớt giận rồi mới trở về.
Đêm đó, Hạ Mộc Ngôn vừa trở về ký túc xá thì đã nhìn thấy chỗ của Tô Tuyết Ý được dọn sạch.
Lăng Phi Phi đặt rương hành lý của mình lên chiếc giường trống, dường như có ý định chiếm cứ thành giường dự phòng của cô ta.
“Hạ Mộc Ngôn, hai ngày nay cô đã đi đâu vậy?” Lăng Phi Phi ngồi ở mép giường, vừa mát xa dưỡng da mặt, vừa nhìn Hạ Mộc Ngôn đang đứng trước cửa qua tấm gương.
Hạ Mộc Ngôn không trả lời.
“Ai da, cô cắt tóc mái hả?” Lăng Phi Phi lại hỏi tiếp, lần này mới thật sự nghiêm túc nhìn Hạ Mộc Ngôn.
Bạch Vi cũng nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn: “Xinh lắm đấy, Hạ Mộc Ngôn em vốn dĩ đã xinh đẹp như tiên nữ, làn da lại mịn màng.
Em cắt tóc mái nhìn giống như học sinh trung học mới lớn vậy.
Em không sợ ra cửa bị người ta bắt cóc sao?” Nghe thấy lời này, Lăng Phi Phi luôn tự cho nhan sắc bản thân không hề thua kém Hạ Mộc Ngôn cảm thấy rất bất mãn: “Hạ Mộc Ngôn cũng đẹp đấy, nhưng khen đẹp như tiên nữ thì có nói quá không đấy?” Bạch Vi phớt lờ lời nói của Lăng Phi Phi.
Thấy Hạ Mộc Ngôn cứ luôn trầm mặc như có tâm sự sau khi vào cửa, cô quyết định giữ im lặng, không quấy rầy Hạ Mộc Ngôn nữa.
“Ôi, đúng rồi, Hạ Mộc Ngôn.
Hai ngày nay cô không ở đây, có biết Tô Tuyết Ý đã xảy ra chuyện gì không?” Lăng Phi Phi rảnh rỗi không có gì làm, bỗng nổi hứng đổi đề tài.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới nhìn về phía cô ta, dù biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Cô ta thế nào?”
“Đấy, cô không thấy đồ trên giường cô ta bị dọn sạch rồi à?” Lăng Phi Phi đưa mắt về phía giường ngủ của Tô Tuyết Ý: “Không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên hôm qua có không ít cảnh sát xông vào Đại học T.