Chương :
Ngay lúc Lăng Phi Phi đứng dậy định ném túi của cô đi, Phong Lăng bất ngờ đá văng chiếc vali màu hồng trên giường xuống đất.
“Cô làm gì vậy!”
Lăng Phi Phi sợ hết hồn, không tin mà nhìn đồ đạc trong vali rơi tán loạn.
Cô ta gân cổ mắng: “Cô dám đá đồ của tôi? Làm dơ rồi, cô đền nổi không?”
“Chiếm dụng giường của tôi, lãng phí thời gian của tôi, cô đền nổi không?” Phong Lăng lạnh lùng hỏi ngược lại.
Dưới ánh nhìn giận dữ của Lăng Phi Phi, cô ngồi xuống mép giường, chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái, lạnh giọng giới thiệu: “Phong Lăng, hai mươi ba tuổi.
Từ năm , tôi từng đoạt giải quán quân võ thuật toàn nước Mỹ ba năm liền, Taekwondo đai đen, quán quân Đơn nữ tại Los Angeles, huấn luyện viên sủng tầm ngắn tại căn cứ XI của Mỹ, xin được chỉ giáo.”
Cô vừa dứt lời, trong khoảnh khắc, phòng ngủ trở nên yên tĩnh kỳ lạ.
Bạch Vi và Lăng Phi Phi đều nhìn Phong Lăng chằm chằm.
Lăng Phi Phi giống như nuốt phải ruồi, chẳng thể thốt nên câu mắng chửi nào.
Hạ Mộc Ngôn âm thầm nhếch môi.
Câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn hẳn là dùng trong trường hợp này.
Lăng Phi Phi tức giận, bước xuống giường nhặt lại vali hành lý dưới đất, trừng mắt hung dữ nhìn Phong Lăng.
Nhưng Phong Lăng chỉ hờ hững liếc cô ta một cái thì Lăng Phi Phi đã lập tức rụt cổ, cắn chặt môi, dù không cam tâm nhưng chỉ đành xách vali về lại giường mình.
Hạ Mộc Ngôn nở nụ cười nhạt, không để ý đến bọn họ.
Cô cầm sách, ngồi trên giường đọc, nhưng lại giống hệt như ban ngày, không có cách nào chuyên tâm đọc được.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi như trút nước.
Phong Lăng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống học hành của Hạ Mộc Ngôn tại Đại học T, cho nên không chủ động chào hỏi cô, cũng như không cố ý làm thân.
Bây giờ sự chú ý của Lăng Phi Phi và Bạch Vi đều dồn lên Phong Lăng, Hạ Mộc Ngôn thuận tiện được yên tĩnh ngồi trên giường một lát.
“Taekwondo đai đen đã thấy dữ dằn rồi, cô lại còn có thể đấu súng đấu võ nữa hả?” Bạch Vi ngạc nhiên nhìn Phong Lăng đen thui từ đầu đến chân, thử nói chuyện với cô.
Phong Lăng lạnh nhạt nhìn Bạch Vi.
Nhớ lại tính tình và tình hình hai người bạn cùng phòng mà Hạ Mộc Ngôn từng kể, cho nên cô gật đầu với Bạch Vi một cái, không lạnh lùng, nhưng cũng chẳng mấy thân thiện, xem như chào hỏi đơn giản.
Lăng Phi Phi ngồi ở mép giường, nhỏ giọng lầm bầm: “Chỗ chúng ta là ký túc xá nữ, vậy mà Giáo sư Lâm lại sắp xếp một con đàn ông đến.
Tôi nghi ngờ xu hướng giới tính của cô ta đấy.
Chắc sau này tôi chẳng dám trở về ký túc xá thay đồ quá…” Phong Lăng vờ như không nghe thấy, đá một cước vào thùng rác bên cạnh giường: “Của ai? Mang đi ngay.”
Lăng Phi Phi vừa nhìn lướt qua, sắc mặt đã xanh mét như tàu lá, định mắng một tiếng.
Ai ngờ vừa mới ngước mắt lên đã chạm trúng tầm mắt của Phong Lăng, cô ta tức giận cắn mạnh môi, xách thùng rác suýt nữa bị đá lật ngửa trở về dưới giường mình, không cam tâm mắng khẽ một câu: “Đồ thần kinh!”
Hôm sau, bởi vì mưa như trút nước cho nên thời tiết hơi lạnh.
Sau khi hết giờ học, Hạ Mộc Ngôn trở về căn hộ chung cư bên ngoài để lấy áo khoác.
Lúc Hạ Mộc Ngôn mở cửa, cô vẫn còn ôm hi vọng có lẽ hôm qua Lục Cẩn Phàm vẫn chưa đi, có thể anh đổi chuyến bay thành buổi trưa, sau đó bị cơn mưa ngăn cản mà ở lại thành phố T.
Dù sao Lục Cẩn Phàm chưa từng nổi giận thật sự với cô bao giờ.
Có lẽ anh chỉ tạm thời không muốn so đo với cô, vì vậy mới phớt lờ như thế.
Chỉ cần lúc gặp lại, cô thành khẩn giải thích với anh một chút…