Chương :
Món mấy chục mấy trăm còn chưa ăn, vừa ăn đã muốn ăn món cung đình, giá cả cực đắt, vừa hào nhoáng vừa xa xỉ.
Hạ Mộc Ngôn tự thấy trước đây cô từng kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cao tự đại, nhưng chẳng qua chỉ xử sự hơi tùy hứng thôi, chưa đến nỗi hình thành thói quen ham chuộng vật chất kiểu này.
Thấy Hạ Mộc Ngôn không phản đối, Bạch Vi cũng phẩy tay: “Mọi người quyết định đi, tôi ăn gì cũng được.” Phong Lăng không lên tiếng, nhưng cũng chẳng từ chối.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lăng Phi Phi, mọi người dắt nhau đến nhà hàng hải sản.
Vừa ngồi xuống, vốn dĩ mọi người chỉ chọn đại vài món cho mâm hải sản, nhưng sau khi chọn xong, Lăng Phi Phi lại kêu ca không có món chính, ăn hải sản không sẽ không no.
Cô ta tiếp tục lôi kéo nhân viên phục vụ chọn này chọn nọ.
“Cô thôi đi, chúng ta ăn bấy nhiêu đây cũng đủ no rồi, chỉ có mấy người phụ nữ, có thể ăn được bao nhiêu.
Cô còn chọn cái gì nữa?” Bạch Vi nói.
“Tôi nói tôi muốn ăn hàu sống mà.
Hàu của nhà hàng này tuy đắt nhưng đều được vận chuyển trực tiếp từ ngoài biển về, rất tươi ngon.
Hiếm khi chúng ta mới đến đây ăn một lần, dù sao cũng phải ăn cho đã!”
Lăng Phi Phi không để ý, tiếp tục chọn món cô ta muốn.
Suốt quá trình, Phong Lăng đều cắm mặt vào điện thoại, không để ý đến ai.
Hạ Mộc Ngôn đặt di động lên bàn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu với Bạch Vi, rồi lại liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đã im lặng suốt một tuần liền.
Thỉnh thoảng có thu tầm mắt, nhìn sang Lăng Phi Phi vẫn còn đang nói chuyện với nhân viên phục vụ.
Cho đến khi chọn xong, món ăn được đưa lên, Bạch Vi nhìn suất ăn quá khổ mà không nhịn được, bắt đầu phàn nàn: “Cô gọi nhiều món vậy hả, cô có bản lĩnh thì ăn hết đi.”
“Chẳng phải chúng ta có bốn người sao? Hơn nữa Phong Lăng tập võ, chắc chắn ăn rất nhiều, đúng không?” Lăng Phi Phi đảo mắt nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng ngước lên, lạnh giọng nói: “Tôi bị dị ứng hải sản, mọi người ăn đi, tôi ăn một bát mì là được rồi.”
Lăng Phi Phi: “…”
Bạch Vi lập tức mở miệng chế giễu, nhìn Lăng Phi Phi đang không xuống đài được: “Cô nhớ ăn cho sạch sẽ, thừa lại quá nhiều là không tốt đâu.”
Ai cũng nhìn ra cô ta cố ý làm khó Hạ Mộc Ngôn, rõ ràng ăn không hết mà còn tham gọi nhiều.
Cuối cùng, quả nhiên ăn không hết thật.
Đừng nói mấy món chọn thêm lúc sau, ngay cả mấy món trong suất tiệc hải sản cũng chỉ mới ăn được một nửa.
Từ đầu đến cuối, Bạch Vi đều nhìn Lăng Phi Phi với ánh mắt trào phúng.
Lăng Phi Phi ho khan, không lên tiếng.
“Mọi người no hết chưa?” Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt hỏi một câu.
Hôm nay, cô mời khách, nhưng ăn lại không nhiều, lúc sau chỉ uống một ngụm nước trái cây.
“Chị nó cũng luôn rồi, dư nhiều đồ ăn thế này thật lãng phí.” Bạch Vi lên tiếng nói.
“Không sao, dù gì hải sản cũng không gói mang về được, dư lại thì dư thôi, đành vậy.” Hạ Mộc Ngôn hờ hững đáp, đứng dậy đi thanh toán tiền.
Quả nhiên Lãng Phi Phi không có ý tốt, mấy món chọn lúc sau toàn là món đắt tiền.
Ai có thể tưởng tượng được bốn cô gái sức ăn như mèo mà lại tốn hơn hai mươi nghìn cho một bữa ăn ở nhà hàng hải sản? Người có địa vị xã hội cao như Lục Cẩn Phàm còn chưa khoa trương đến mức này.
Trước giờ anh toàn chọn những món cô thích mà đưa cô đi ăn, không nhìn giá cả.
Mười mấy hoặc mấy trăm hoặc hơn cả nghìn nhân dân tệ đều có, chỉ cần ngon, sạch sẽ vệ sinh là được.
Hôm nay quả nhiên Hạ Mộc Ngôn được mở rộng tầm mắt.