Chương :
Đối với kế hoạch năm nay của Tập đoàn Lục thị, cô cũng không nắm rõ lắm.
Có lẽ hôm nay Lục Cẩn Phàm xuất hiện ở trường Đại học T, thậm chí giao thiệp với giới đầu tư ngành Giáo dục, vốn là kế hoạch của công ty anh.
Đã một tháng nay anh không quan tâm tới cô.
Chắc hẳn không phải vì cô mà đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây.
Lúc đó đúng là cô không nên nói những lời đó.
Bởi vì sự thiếu tin tưởng của cô đã vượt qua giới hạn chịu đựng của anh.
Thế nhưng một tháng cũng đã trôi qua rồi.
Cả tháng nay, rốt cuộc anh làm cái gì? Một tháng không gặp, người đàn ông đang ngồi đó có dáng vẻ rất yên tâm thoải mái.
“Sinh viên của Giáo sư Lâm vào đưa tài liệu cho thấy à? Đưa xong thì đi ra ngoài đi!”
Thấy Hạ Mộc Ngôn còn đứng đó, mà dường như Tổng Giám đốc Lục đang bị phân tâm bởi sự xuất hiện của cô, lúc này thầy hiệu trưởng bỗng lên tiếng giục cô mau ra ngoài.
Lúc này Giáo sư Lâm cũng quay đầu lại nhìn Hạ Mộc Ngôn gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi ra hiệu bằng mắt rằng cô có thể ra ngoài.
Hạ Mộc Ngôn im lặng gật đầu, trước sau không nói một lời, liền xoay người lại đi ra ngoài.
Sau lưng cô truyền tới giọng nói của vị lãnh đạo trường ngồi bên cạnh Lục Cẩn Phàm: “À, xin hỏi Tổng Giám đốc Lục, trước đó anh có nói, sở dĩ anh đầu tư xây dựng lại thư viện của trường Đại học T là vì ở đây có một người rất quan trọng đối với anh.
Việc này đối với Tổng Giám đốc Lục hoặc là đối với vị kia đều là nghĩa cử vô cùng to lớn.
Không biết rốt cuộc người đó là ai mà được Tổng Giám đốc Lục coi trọng như vậy?”
Khoảnh khắc Hạ Mộc Ngôn đi tới trước cửa phòng hội nghị, nghe thấy thế cô liền dừng chân, gương mặt cứng ngắc.
Ngày đó, lẽ ra cô không nên quá phức tạp hóa mọi chuyện, không nên tỏ vẻ hoài nghi và thiếu tin tưởng.
Lúc đó, cô rất muốn tự hỏi, liệu mình có lưu lại dấu vết tình cảm trên quá khứ trong sạch như tờ giấy trắng của anh hay không.
Bây giờ, thế này có tính là một câu trả lời gián tiếp không đây? Cô rất quan trọng đối với anh sao? Cùng lúc đó, Hạ Mộc Ngôn cảm thấy từ phía sau có một ánh mắt quen thuộc dõi theo bóng lưng của mình.
Cô đứng ở chỗ cũ, biết rõ nơi này là phòng họp giáo viên, rất nhiều lãnh đạo ngành Giáo dục đang có mặt, thế là cô liền lấy lại bình tĩnh rồi bước nhanh ra ngoài.
Phong Lăng vẫn chờ cô ở bên ngoài.
Thấy cô đi ra, Phong Lăng liền bước tới đón, ánh mắt như dò hỏi người ở bên trong có đúng là Ông Lục hay không.
Hạ Mộc Ngôn chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng xuống lầu.
Trời đã nhập nhoạng tối, thành phố T vừa lên đèn, ánh sáng rực rỡ.
Khuôn viên của trường Đại học T cách đèn đường hơi xa một chút.
Vì Hạ Mộc Ngôn nói muốn ngồi một mình một lát nền Phong Lăng tìm một chỗ cách xa không làm phiền đến cô, đứng lại ở đó trông chừng.
Cô thầy Hạ Mộc Ngôn đi đi lại lại trên sân thể dục sau khuôn viên trường, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Khoảng một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, sắc trời càng lúc càng tối đen, trên tòa nhà giảng đường cũng chỉ có tầng trên cùng còn sáng đèn.
Chợt thoáng nhìn thấy đèn phòng hội nghị ở tầng trên cùng phụt tắt, Hạ Mộc Ngôn liền rảo bước từ cửa sau đi vào.
Thấy mấy lãnh đạo trường vừa vặn đi xuống lầu, lại nhìn thấy Giáo sư Lâm đi phía sau, cô bước tới hỏi: “Thưa thầy, hội nghị đã kết thúc rồi ạ?”
“Đã giờ hơn rồi, sao em còn chưa về phòng ngủ?” Giáo sư Lâm kinh ngạc nhìn cô: “Đêm nay gió lớn lắm, em tranh thủ về nghỉ sớm một chút đi, đừng để bị cảm.”
“Tất cả mọi người đều đã xuống lầu rồi hả thấy?” Hạ Mộc Ngôn không thấy bóng dáng của Lục Cẩn Phàm đâu cả.
“Phía nhà đầu tư đi trước rồi, thầy và mấy lãnh đạo trường hợp thêm mấy phút, bây giờ trong hội trường không còn ai hết.