Chương :
Cô thật sự say quá rồi, chỉ chống cự vài cái rồi ỉu xìu.
Môi cô vừa đau vừa tê dại, nhưng cô cũng không hề thắc mắc vì sao nằm mơ mà cảm giác lại chân thật đến vậy.
Sau đó cô mơ mơ màng ngủ thể nào cô cũng không biết.
Hạ Mộc Ngôn ngủ cũng không yên ổn, chưa được nửa tiếng thì lại gặp ác mộng.
Cô cau mày, kinh hoàng mở mắt ra.
Ánh đèn trong phòng chói mắt làm cô nhắm mắt lại.
Vậy mà chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đủ để cô nhìn thấy rõ khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm của anh.
Cô ý thức được hình như mình đang nằm trên sofa, Lục Cẩn Phàm ở trong mơ thể mà vẫn còn ở đây.
“Tỉnh rồi à? Đau đầu sao?” Giọng nói của anh lọt vào tai cô.
Nghe được giọng nói vô cùng chân thật này, hàng mi Hạ Mộc Ngôn run rẩy, cố lại hé đôi mắt mờ nước ra.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy mặt anh, cô muốn vươn tay sờ xem ảo giác này có tan biến đi không.
Cô vừa đưa tay ra thì tay anh chợt siết lấy eo cô, cả người Hạ Mộc Ngôn bị kéo lại ngồi lên đùi anh, đầu cô dính vào vai anh.
Cô muốn ngồi thẳng người lên nhưng đầu cô vẫn từ từ rũ xuống vai anh.
“Lục Cẩn Phàm…” Cô lên tiếng thật khẽ.
“Sau này chúng ta…
đừng cãi nhau nữa….
có được không…” Hạ Mộc Ngôn vùi mặt vào cổ anh, giọng nói vừa nhỏ vừa mềm mại.
Tay của anh trên đầu cô khựng lại một lát, rồi anh mới bình thản nhìn cô: “Tỉnh rồi hay vẫn còn say? Có nhận ra anh là ảo giác hay là chồng em không?” Hạ Mộc Ngôn vùi sâu hơn vào cổ anh: “Không biết.” Lục Cẩn Phàm nheo mắt lại, sắc mặt không hề vui vẻ nhìn cô.
Anh duỗi tay ôm cô nhóc mới mượn rượu để phát tiết oán hận vào trong lòng: “Vậy chờ em tỉnh dậy rồi nói.
Anh không nói chuyện với ma men.” Hạ Mộc Ngôn: “…” Cô bỗng như muốn rời khỏi đùi anh, anh đè cô lại không cho nhúc nhích: “Say đến mức này mà còn có sức lăn qua lăn lại.
Anh cho em một tháng để bình tĩnh lại vẫn chưa đủ sao.
Mới vừa nói không cãi nhau nữa mà bây giờ lại bày đặt ra vẻ muốn giữ khoảng cách với anh sao?”
“Anh buông em ra, em muốn đi xuống.”
“Lý do?”
“Anh…”Hạ Mộc Ngôn ngước cặp mắt nửa tỉnh nửa say lên, những sợi tóc bù xù xòa xuống gương mặt cô.
Vẻ mặt vừa rồi còn hậm hực, giờ lại có phần lúng túng, cô mấp máy môi vài lần rồi mới thốt lên mấy tiếng gượng gạo: “Anh chọc vào em!”
Nói rồi cô cố dịch mông mình trên đùi anh.
Lục Cẩn Phàm cúi xuống nhìn cô nhóc trong lòng, đôi mắt anh sâu thẳm như biển đêm cô quạnh.
Anh liên tiếp hôn xuống mái tóc mềm mại của cô: “Hơn một tháng không gặp, nếu em còn lộn xộn nữa thì sẽ không chỉ chọc em đơn giản như vậy đâu.”
Nói đến thế này rồi mà cô còn ngây thơ cựa quậy trên đùi anh thì mới là vạn lần ngốc.
Thấy cô ngoan ngoãn, tâm trạng Lục Cẩn Phàm mới khá lên.
Anh vuốt ve tóc cô: “Giận cũng được giải tỏa rồi, cũng nói sau này không chọc giận nhau nữa, bây giờ tâm trạng con nhím bị nhổ hết gai đã nhẹ nhõm hơn chưa?” Hạ Mộc Ngôn buồn bực không trả lời, tất cả các giác quan đều dồn vào vị trí mình bị chọc vào.
Rõ ràng cô đã ngồi im rồi, sao nơi ấy lại càng ngày càng cứng đến phát sợ thế này.
“Đồ không có lương tâm.