Chương :
Anh trầm tĩnh nói: “Không làm gì hết, chỉ muốn ông ta nghiêm túc cân nhắc thiệt hơn.
Nếu ông ta muốn lấy vận mệnh của cả nhà họ Tô ra đánh cược thì đương nhiên tôi cũng không ngại chơi với ông ta.” Nam Hành nhướng mày, đảo mắt nhìn căn hộ trống, rõ ràng gần như bình thường không có ai về ở thì cười mắng: “Lâu như vậy rồi, không biết Hạ Mộc Ngôn đã hết giận hay chưa đây?” Ánh mắt Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt: “Cậu biến được rồi đấy.“.
Nam Hành nhìn đồng hồ.
Đúng là bây giờ cũng không phải là thời điểm phù hợp để trêu chọc anh em.
Anh đã lái xe cả đêm đến đây, thời gian quá gấp gáp.
Lục Cẩn Phàm là một cao thủ không đánh mà thắng.
Từ trước đến giờ, ngoại trừ năm đó vì Lục Thiệu Tắc nhúng tay vào mà anh có thêm một vị hôn thê cả năm trời, thì anh chưa từng bỏ lỡ bất kỳ chuyện gì.
Đối với anh, nếu có thì có lẽ chỉ riêng chuyện Hạ Mộc Ngôn bước vào cuộc đời anh, rồi dần dần quấy nhiễu cuộc sống của anh mới chính là chuyện ngoài ý muốn duy nhất.
ở tầng trệt chung cư, bảo vệ chia ca trực đứng thẳng tắp.
Nam Hành bước đến, lấy điện thoại di động mở ảnh của một người giơ ra trước mặt bọn họ.
“Từ tối hôm qua tới giờ các anh có nhìn thấy cô gái tóc ngắn cao gầy thường hay ra vào chỗ này không?” Bảo vệ nhìn tấm ảnh thì nhận ra ngay cô là người hay ra vào căn hộ với Cô Hạ.
“Hai ngày trước tôi còn thấy cô ấy về cùng Cô Hạ.
Nhưng ngày hôm qua thì không thấy, cả ngày hôm nay cũng chưa gặp.” Nghe thấy vậy, cặp mắt Nam Hành sắc lạnh.
Anh sải bước đi ra, nét mặt rét lạnh.
Hôm sau, Hạ Mộc Ngôn vẫn ở lại Đại học T như bình thường.
Cả ngày hôm qua cô không nhận được tin tức gì của Phong Lăng.
Cô gọi điện mà cô ấy cũng không nghe.
Nếu không phải sắp tới có bài kiểm tra đánh giá thì tối qua Hạ Mộc Ngôn đã về chung cư gần trường xem thế nào.
Lúc trước, khi Phong Lăng chưa ở cùng cô thì cô ấy có một căn hộ ở gần Đại học T, là một khu chung cư thưa thớt không quá đông người xung quanh.
Lại hết một ngày học, Hạ Mộc Ngôn gọi điện cho Phong Lăng nhưng vẫn không ai nghe máy.
Cô quyết định rời Đại học T đi đến khu chung cư trước đây Phong Lăng ở xem thế nào.
Hơn một tháng gần đây, ngày nào cô cũng như hình với bóng với Phong Lăng.
Bây giờ mất liên lạc, cô chợt có chút không quen, lại thấy lo lắng không biết có phải Phong Lăng gặp chuyện gì không.
Khu chung cư này không cách xa khu nhà của cô, chỉ cách một trạm dừng, nên Hạ Mộc Ngôn đi bộ, không gọi xe.
Nhưng đi từ đường này đến khu chung cư thì phải đi vòng qua một dây cao ốc, giữa tòa cao ốc có một ngõ nhỏ có thể đi xuyên qua.
Phong Lăng đã từng dẫn Hạ Mộc Ngôn đi qua nơi này.
Hạ Mộc Ngôn đi đến con hẻm bình thường có rất ít người qua lại.
Vừa đến gần, cô đã nghe thấy tiếng va chạm kịch liệt vang lên từ bên trong.
Bên trong có tiếng một người đàn ông tuôn một trang mắng chửi vô cùng thô tục trôi chảy lưu loát bằng tiếng Anh.
Tuy Hạ Mộc Ngôn không nghe được đầy đủ nhưng vẫn có thể loáng thoáng vài câu.
Với trình độ tiếng Anh của mình, tất nhiên cô hoàn toàn nghe hiểu được.
Cô liền xoay người nấp vào ngõ hẻm, cẩn thận ló đầu nhìn vào trong.
Cô nhìn thấy Phong Lăng ở bên trong đang đứng dựa vào bức tường gần đó.